Miệng anh cắn điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô, ngón tay chạm vào chân thon dài mềm mại của cô: "Vậy nên anh là đối tượng thử nghiệm của em?"
"Đúng." Thi Tiểu Vận ôm đầu gối, mỉm cười.
"Cảm thấy thế nào?"
Thi Tiểu Vận tựa cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh muốn nghe câu trả lời nào?"
Kì Du Dương cười khẽ, hút điếu thuốc, chuyển sang đề tài khác, nắm tay cô, nói: "Trình Khải thích em, em có biết không?"
Thi Tiểu Vận ngẩn người, không ngờ anh sẽ nhận ra được.
Kì Du Dương hiểu rõ, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: "Cho nên là em biết?"
Thi Tiểu Vận không biết nói gì, một lúc sau cô nhíu mày, "Thích của cậu ấy không đủ để cậu ấy buông bỏ tự do."
"Vậy còn em?"
"Gì?"
"Có phải cũng thích anh ta không?"
Thi Tiểu Vận bội phục sự quan sát tỉ mỉ của anh, nhưng cô không muốn nói nhiều với Kì Du Dương, cô ngáp một cái, vụng về nói dối: "Kì Du Dương, em buồn ngủ rồi."
Kì Du Dương lười vạch trần cô, anh cười khẩy một tiếng, nhưng cũng không hùng hổ thăm dò gây sự nữa. Suy cho cùng cuộc trò chuyện tối nay của hai người trái với quy tắc của trò chơi, anh đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn.
Phòng ngủ vẫn còn mùi khói thuốc.
Thi Tiểu Vận cau mũi, hỏi người phía sau: "Kì Du Dương, anh có thể đi mở cửa sổ một chút được không?"
Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng anh nhấc chăn xuống giường.
Thi Tiểu Vận bọc người trong chăn, thấy Kì Du Dương tùy tiện mở một nửa cửa sổ, không khí lưu thông, mùi khói thuốc trong phòng cũng tiêu tán đi không ít.
Kì Du Dương vẫn chưa buồn ngủ, dựa người vào đầu giường chơi game, thỉnh thoảng cùng đồng đội cười mắng vài câu, âm thanh cũng không quá lớn.
Thi Tiểu Vận nhắc đến việc đi ngủ nhưng vẫn không ngủ được. Cô lấy điện thoại dặt dưới gối ra lướt weibo, phát hiện không có gì để lướt cả, cô trở mình, mặt hướng về phía Kì Du Dương: "Anh chơi game với Trương Hiểu Thần à?"
"Không phải." Anh lơ đãng nhìn cô.
Trong phòng ngủ đã tắt đèn, ánh sáng duy nhất phát ra là từ điện thoại của anh, vì vậy càng khiến lông mày của anh thêm thâm thúy. Thi Tiểu Vận ngước lên nhìn anh, thử nói: "Từ Huệ Huệ."
Anh cười, nói: "Anh xóa cô ta từ lâu rồi."
"Vì sao?"
"Kỹ thuật quá kém." Anh dựa vào chiếc gối ở phía sau lưng, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, động tác trên tay không dừng lại, lơ đãng nói, "Hơn nữa anh cũng không muốn ngủ với cô ta."
Thi Tiểu Vận có chút cạn lời, lườm anh một cái.
Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô một cái, hạ giọng uy hiếp cô: "Đừng nghĩ là anh không nhìn thấy em trợn mắt."
Thi Tiểu Vận cười cười, lôi chăn quấn chặt người, còn khiêu khích một câu: "Ờ, thì sao?"
Kì Du Dương nhếch môi, mơ hồ ám chỉ cô: "Làm em lần nữa."
Thi Tiểu Vận trợn mắt, cuối cùng cô nói chuyện câu được câu không với Kì Du Dương sau đó ngủ quên mất.
Chủ nhật, Thi Tiểu Vận lỡ hẹn đi ăn tối với Chu Sảng nhưng lại là hẹn ở nhà của cô. Thi Tiểu Vận bị dị ứng, lười đi ra ngoài. Chu Sảng gọi lẩu gà dừa ở ngoài giao về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!