Thi Tiểu Vận mấp máy môi, còn chưa trả lời thì tự nhiên Kì Du Dương cười, anh nói: "Em sẽ không phải là kiểu người như vậy, em rất kiêu ngạo, cho dù có thích một người cũng sẽ không cúi đầu."
Thi Tiểu Vận giương mắt nhìn về phía anh, không biết vì sao Kì Du Dương lại chắc chắn như vậy. Nhưng quả thật cô là kiểu người giống như anh nói, trong hai mối tình, khi cãi nhau cô không bao giờ cúi đầu dù chỉ một lần, chỉ chờ đối phương đến dỗ cô.
Thi Tiểu Vận bĩu môi, không hề có một chút chột dạ. Anh cố tình ép cô vào vách tường, lại muốn hỏi cô: "Anh nói có đúng không?"
Thi Tiểu Vận hừ một tiếng, nói: "Anh biết nhìn người quá nhỉ? Có phải anh với Trương Hiểu Thần phân tích về em đúng không?"
Kì Du Dương chống đầu lưỡi vào bên má, anh nghiêng đầu cười khẽ, lại nhìn chằm chằm cô hai giây, nói: "Thật đúng là không thể lừa được em, anh chưa bao giờ đề cập với Trương Hiểu Thần chúng ta là bạn giường."
Ánh mắt của Thi Tiểu Vận có chút lạnh lùng, Kì Du Dương giơ tay xoa xoa mặt cô, nói: "Thật đấy, cậu ta tự đoán được. Lúc ở bệnh viện anh phải chăm sóc ông, bọn anh chơi game, cậu ta hỏi em có phải bạn gái anh không, anh đã nói là không phải."
Thi Tiểu Vận nắm lấy bàn tay đang sờ trên mặt cô, thẳng thừng nói: "Vậy vẫn là do cách sống quá tệ của anh, người thông minh đều đoán được."
Kì Du Dương đặt tay lên vách tường thang máy sát tai cô, cúi đầu cười hai tiếng, nhướn mày nhìn cô, mỉm cười: "Phải, em nói rất đúng, chị gái tốt bụng ơi, hay là thu phục em nhé?"
Mắt hai người nhìn nhau, trên môi anh nở nụ cười, Thi Tiểu Vận nhìn anh không chớp mắt.
Cửa thang máy mở ra, Kì Du Dương quay đầu lại nhìn, là một bà lão, Kì Du Dương rút tay đang chống bên cạnh sườn tai cô lại, anh dựa người vào góc tường, tư thế vẫn cà lơ phất phơ.
Bà lão tựa như không hài lòng với thái độ lưu manh của Kì Du Dương, thấp giọng nhắc nhở một câu: "Gấp như vậy sao không tới khách sạn mà đặt phòng, ban ngày ban mặt, đồi phong bại tục."
Anh còn cố tình cười nói: "Bà à, sắp tới nhà cháu rồi, tới khách sạn đặt phòng chẳng phải là bỏ gần tìm xa sao?"
Bà lão có lẽ không giờ người trẻ bây giờ lại vô liêm sỉ đến như vậy, nhất thời không nghĩ ra từ gì để nói, tức giận mắng một câu: "Ranh con bố láo."
Kì Du Dương cũng không tức giận, nhìn Thi Tiểu Vận. Ánh mắt hai người giao nhau, mắt Thi Tiểu Vận hơi cong lên, lộ ra một nụ cười.
Thang máy tới tầng mười năm, Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận đi ra ngoài, khóe môi anh cong lên: "Nghe người khác mắng anh rất vui?"
"Bà ấy mắng không đúng à?" Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh.
"Đúng, anh là ranh con bố láo?" Vẻ mặt của Kì Du Dương lạnh lùng, lại thản nhiên hỏi cô, "Vậy em là gì?"
Thi Tiểu Vận giả ngu cười: "Chúng ta có quan hệ à?"
Kì Du Dương cười khẩy một tiếng: "Xuống giường liền trở mặt?"
"Đây chẳng phải quy tắc của trò chơi sao?" Thi Tiểu Vận nói.
Kì Du Dương nhập mật mã, cửa vang lên tiếng mở cửa. Kì Du Dương để cô đi vào trước, Thi Tiểu Vận đang định hỏi sao hôm nay anh lại khách sáo như vậy, nhưng cô vừa mới đi vào anh liền đè cô lên tủ đựng giày, ấn vào đầu gối cô, ánh mắt dừng ở ngực cô hai giây, nói: "Nhỏ lại rồi?"
Thi Tiểu Vận cúi đầu nhìn xuống, dưới chiếc áo kẻ caro của cô là chiếc áo cổ chữ U màu đen bó sát, trước người là đường cong lả lướt. Không biết tại sao anh vẫn cảm thấy nhỏ, cô đang địng ngẩng đầu thì Kì Du Dương giữ lấy mặt cô, dùng ngón tay nhéo nhẹ tai của cô, cắn vào môi cô, răng môi hai người chạm vào nhau, Kì Du Dương cạy mở hàm răng khép kín của cô, tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Hơi thở của hai người dần nóng lên.
Thi Tiểu Vận ôm lấy cổ anh, khôi phục lại một chút lý trí: "Anh vẫn còn chưa tắm đâu."
"Cùng nhau tắm." Giọng nói của anh khàn khàn, nâng tay ôm lấy mông của cô, bế cô vào phòng tắm.
Hai người ở trong phòng tắm lăn lộn một hồi.
Lúc Thi Tiểu Vận trở lại, cô không mang theo đồ tẩy trang cùng với những mỹ phẩm khác nên đành phải dùng nước ấm rửa mặt mấy lần. Kì Du Dương nửa ngồi nửa nằm trên giường, đang cầm điện thoại chơi game.
Thi Tiểu Vận từ phòng tắm đi ra, cô quỳ một chân lên giường, nói: "Thật nhàm chán, muốn chơi một trò chơi không?"
Kì Du Dương rời mắt khỏi điện thoại, khóe miệng gợi lên một chút ý cười: "Chơi trò cởi đồ?"
Thi Tiểu Vận cầm chăn bọc lấy chính mình: "Không chơi, không muốn làm thêm lần nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!