Ba người đi ra ngoài Thủy cung, Kì Du Dương nhận một cuộc điện thoại cũng không né tránh cô với Ngô Ca, nói chưa được hai câu, anh nhíu mày,
"Được rồi, con qua đó ngay."
Kì Du Dương cúp điện thoại, nhét điện thoại vào trong túi quần, nhìn về phía Thi Tiểu Vận:
"Anh phải đi trước, em về với Ngô Ca nhé?"
Thi Tiểu Vận đang nhét hai tay vào trong túi áo, gật gật đầu:
"Hôm nay cảm ơn anh đi cùng em ra ngoài chụp ảnh."
Khóe miệng Kì Du Dương nhếch lên, nhìn cô một cái, đưa tay vỗ vỗ nhẹ đầu cô:
"Khách sáo gì chứ, tình cảm giữa chúng ta mà còn phải nói cảm ơn à? Trong lòng Thi Tiểu Vận nghĩ, tình cảm gì chứ, cùng lắm là chỉ thỏa mãn nhu cầu tình dục của nhau mà thôi. Kì Du Dương lại nhìn về phía Ngô Ca:"Anh, giúp em đưa cô ấy về nhé, hôm nào mời anh ăn cơm.Khách sáo rồi, Dương tử.Ngô Ca nói,Em không cần nói anh cũng vẫn đưa Thi về không phải sao?Cảm ơn nhé.
"Thi Tiểu Vận cùng Ngô Ca đi tới ven đường đợi xe đến. Ngô Ca cất camera, nói:"Mặc dù bọn em không phải người yêu nhưng thái độ của cậu ta rất chăm sóc người khác, đại khái là rất dễ khiến các cô gái sinh ra ảo giác, nếu sau này anh có con gái, anh sẽ dặn nó phải đề phòng con trai kiểu như này."
Thi Tiểu Vận cười khẽ không nói gì.
Kì Du Dương nhận điện thoại, đơn giản chỉ là huyết áp ông của anh lại tăng cao, bác sĩ của gia đình khám qua và bảo cần phải nhập viện điều trị một thời gian. Nhưng ông càng lớn tính tình càng giống như trẻ con, người nhà thay nhau dỗ nhưng vẫn không chịu đi bệnh viện.
Phó Cốc Vũ mẹ Kì gọi điện cho anh bảo anh quay về khuyên nhủ ông cụ. Từ nhỏ, người hiểu rõ ông nhất chính là cháu nội đích tôn Kì Du Dương, mặc dù anh gây chuyện ở Úc bị đình chỉ học một năm nhưng Kì lão gia cũng chưa từng nói nửa câu nặng lời với anh.
Kì Du Dương lái xe quay về nhà cũ, vừa mới dừng xe Kì Tư Gia liền như gặp được vị cứu tinh, kéo tay của Kì Du Dương:
"Anh, rốt cuộc anh cũng tới rồi, ông như trẻ con vậy, khó đối phó quá."
Kì Du Dương giơ tay búng vào trán Kì Tư Gia:
"Nói chuyện chú ý một chút, không biết lớn nhỏ à."
Kì Tư Gia ngạc nhiên, nói: Được thôi.
Kì Du Dương thay giày ở huyền quan, dì thường xuyên chăm sóc Kì lão gia nghe thấy tiếng liền từ phòng bếp đi ra, chào đón: Dương từ về rồi à.
Ông nội đâu ạ?
"Ở thư phòng trên tầng." Dì mím môi, lại nói thêm,
"Con nhớ cố gắng khuyên ông thật tốt vào, ai nói ông cũng không nghe mỗi lời con nói là ông chịu nghe thôi."
Kì Du Dương nhét một tay ở trong túi quần, nhàn nhã nói,
"Vâng, cứ giao cho con."
Dì nói:
"Lát nữa con ở lại ăn cơm với ông nội đi, dì làm cho con món cá hấp ngập dầu mà con thích ăn được không?"
Vâng. Kì Du Dương đi về phía cầu thang.
Cuối cùng Kì lão gia vẫn bị Kì Du Dương thuyết phục, nhưng với điều kiện trong thời gian ông nằm viện Kì Du Dương cũng phải ở trong bệnh viện cùng ông, cho đến khi ông xuất viện thì thôi.
Kì Du Dương hơi nhíu mày, nửa thật nửa giả nói:
"Ông ơi, ông làm như vậy bạn gái của con chạy mất rồi."
Ông cụ vuốt râu trừng mắt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!