Bùi Hoài từng đưa Thi Tiểu Vận đi công tác ở bên ngoài, lúc đó hai người mới hẹn hò chưa được bao lâu, nhiếp ảnh Ngô Ca cũng từng gặp Bùi Hoài một lần.
Bùi Hoài rất không thích Thi Tiểu Vận làm công việc này, tính cách của anh ta có hơi gia trưởng, không thích Thi Tiểu Vận xuất đầu lộ diện. Không chỉ một lần anh ta đã từng nói đùa với cô rằng cô ở nhà đợi anh ta nuôi.
Thi Tiểu Vận lạnh giọng cười, hỏi lại anh ta: "Dùng tiền nhà anh nuôi em sao?"
Bùi Hoài bị cô kích thích như vậy sắc mặt liền khó coi ngậm miệng lại.
Kì Du Dương lái xe, liếc nhìn người đang ngồi ghế phó lái bên cạnh. Thấy cô trầm mặc cầm điện thoại, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Anh liền nắm lấy tay cô đặt lên đùi, bóp nhẹ, thấp giọng nói: "Không phải chứ, ở trước mặt anh còn nghĩ đến bạn trai cũ, xem ra tối qua anh còn chưa đủ sức."
Thi Tiểu Vận định thần lại, quay sang nhìn anh: "Anh đối với công việc của bạn gái tương lai có gì hạn chế không?"
"Giới hạn công việc gì?" Anh hơi hoang mang nhướn mày.
"Sẽ không thích bạn gái anh làm công việc giống như em."
"Em nói đến công việc này là công việc gì?"
Anh híp mắt suy nghĩ, cố ý khiến câu nói của mình mơ hồ.
Thi Tiểu Vận làm theo ý anh, nói cho có lệ: "Phương diện tình dục."
Kì Du Dương cong khóe môi, nhéo nhéo tay cô: "Vậy bao tiền một đêm?"
Thi Tiểu Vận không trả lời, thu liễm lại vẻ mặt cợt nhả của mình, nhìn tình huống giao thông phía trước, nói: "Bạn trai cũ không thích công việc của em?"
Thi Tiểu Vận ừ một tiếng, Kì Du Dương cau mày: "Có phải tên bạn trai cũ kia của em có chút gia trưởng rồi không?"
Thi Tiểu Vận nhấn mạnh: "Không chỉ dừng ở một chút."
Kì Du Dương cười khẽ, lắc đầu nói: "Anh đâu có bị bệnh này."
Nhiếp ảnh Ngô Ca nghe vậy liền mỉm cười, tiếp lời: "Tôi nói không phải chứ, may mắn là Thi chia tay với Bùi Hoài rồi. Tên đó lần đầu tiên tôi gặp đã không có ấn tượng gì tốt rồi."
Ngô Ca lớn hơn Thi Tiểu Vận hai tuổi, Thi Tiểu Vận ở Bắc Kinh chụp ảnh, bình thường đều nhờ Ngô Ca đến hỗ trợ, quan hệ của hai người coi như là không tồi.
Kì Du Dương nghiêng đầu nhìn Ngô Ca ngồi ở ghế sau, nhếch khóe miệng: "Đấy là cô ấy chưa gặp được tôi cho nên mắt nhìn hơi kém một chút."
Thi Tiểu Vận không nói gì, Ngô Ca nói: "Soái ca, hay là chút nữa cậu cũng chụp chung hai tấm?"
Kì Du Dương lắc đầu: "Thôi, tôi không ăn ảnh."
"Soái ca, rất khiêm tốn." Ngô Ca nói, "Ngoại hình này của cậu thừa sức để làm thần tượng rồi."
Kì Du Dương cong khóe môi, cười cười, nhưng vẫn không đồng ý lời đề nghị của Ngô Ca, Thi Tiểu Vận cũng không bận tâm nhiều.
Một tiếng rưỡi sau, ba người tới thủy cung.
Thi Tiểu Vận vẫn mặc chiếc áo khoác lông đen của Kì Du Dương, che kín từ đầu đến chân, trên đầu cũng đội mũ len dệt kim màu đen. Kì Du Dương nhìn từ đầu đến chân cô một cái, trêu cô quấn kín người giống như con gấu.
Thi Tiểu Vận đưa tay đánh vai anh một cái, anh nắm vai cô kéo vào lồng ngực, nói: "Anh phát hiện em có khuynh hướng bạo lực, sau này em kết hôn, không phải sẽ bạo lực gia đình đó chứ."
"Vậy cũng không phải kết hôn với anh." Thi Tiểu Vận phản bác theo bản năng.
Kì Du Dương nhếch môi cười: "Những lời như này đừng nói chắc chắn như vậy, mọi chuyện đều có thể xảy ra."
Thi Tiểu Vận vén mấy sợi tóc thổi dính vào mặt ra sau vành tai, nhìn anh một cái. Kì Du Dương biết mình lỡ lời, anh hắng giọng, thay đổi chủ đề một cách kém thông minh: "Có muốn uống gì không?"
"Em không uống." Cô lắc đầu, "Nếu không lát nữa lại phải tô lại son."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!