Có người phía sau anh bước tới, vỗ vào lưng Kì Du Dương một cái:
"Đệch, cũng không thèm giới thiệu mỹ nữ với chúng tôi một chút à?"
Kì Du Dương quay đầu lại, nói qua loa cho có lệ: Thi Tiểu Vận.
Người đàn ông để kiểu tóc húi cua chuyển chai nước sang tay bên kia, anh ta giơ tay, cười nói:
"Xin chào mỹ nhân, Trương Hiểu Thần."
"Xin chào, Thi Tiểu Vận."
Trương Hiểu Thần mặc dù nhìn không hấp dẫn nhưng vẫn trông rất phong độ lịch sự, sau khi bắt tay với Thi Tiểu Vận xong liền buông ra:
"Mỹ nữ, bạn bè của cô còn ai xinh đẹp giống như cô không, có cơ hội giới thiệu cho tôi làm quen chút."
"Hôm nào sẽ giới thiệu cho anh."
Thi Tiểu Vận hùa theo cong cong khóe môi.
Bệnh gì đây. Kì Du Dương nhấc chân đạp vào chân Trương Hiểu Thần một cái, nhàn nhã nói:
"Đây là chủ ý của cậu?"
Trương Hiểu Thần nửa đùa nửa thật:
"Không thì sao, mỹ nhân là của cậu rồi, tôi không xuống tay được, nào, mỹ nhân, thêm wechat đi, hôm nào cùng nhau tụ tập."
Kì Du Dương tức đến bật cười: Cút đi.
Chẳng qua Trương Hiểu Thần chỉ trêu Thi Tiểu Vận mà thôi, thật sự cũng không muốn thêm wechat với Thi Tiểu Vận, anh ta nói chuyện cùng hai người vài câu sau đó liền rời đi.
Thi Tiểu Vận nói:
"Bạn của anh rất thú vị."
Ánh mắt của Kì Du Dương khẽ động, giọng điệu có vài phần uy hiếp cô:
"Đang ở trước mặt của anh mà khen người đàn ông khác thú vị?"
Thi Tiểu Vận biết anh đang trêu mình, cô đưa tay vạch túi áo của anh, nhét điện thoại vào, nghiêm mặt hỏi: Không được à?
"Được, sao mà không được chứ?"
Anh đột nhiên đưa tay đặt vào gáy cô, ôm cả người cô vào trong ngực, mặt của Thi Tiểu Vận dán lên lớp vải trước ngực anh, hơi thở của anh đều là mồ hôi, mặc dù không đến mức rất hôi nhưng cô vẫn không chịu được.
Cô cố gắng quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng mắng anh:
"Đồ chó, Kì Du Dương, anh có bệnh à."
Kì Du Dương chậm rãi nới lỏng tay, nhướn mày, cúi xuống nhìn cô một cái, trêu ghẹo nói:
"Yo, em còn biết nói bậy nữa cơ à?"
Đèn trong sân bóng rổ mờ ảo, khuôn mặt anh ẩn ẩn trong bóng tối, trông rất lạnh lùng.
Thi Tiểu Vận không quá thoải mái, nói: Không được à?
"Được chứ, có gì mà không được?" Trong mắt anh đều là ý cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!