Ông chú kia nhìn theo tầm mắt của Kì Du Dương, nói:
"Bạn gái cậu rất xinh đẹp." Sau đó liền rời đi.
Vốn dĩ Thi Tiểu Vận đang cúi đầu trả lời tin nhắn của Chu Sảng, lúc ngước mắt lên liền nhìn thấy dáng người cao gầy đứng ở cửa tiểu khu, Thi Tiểu Vận hơi giật mình, hai người nhìn nhau.
Trong tay Kì Du Dương cầm điếu thuốc lá, mắt không di chuyển nhìn cô chằm chằm, Thi Tiểu Vận rời tầm mắt đi trước.
Nhìn thấy dáng người kia đi tới càng ngày càng gần, Kì Du Dương dựa vào tường, anh ném điếu thuốc trên tay xuống đất.
Cho đến khi Thi Tiểu Vận đi tới trước mặt anh, đang định giả vờ làm ngơ đi qua thì anh hắng giọng một tiếng, nắm lấy cổ tay cô, nói:
"Không nhìn thấy tin nhắn của anh?"
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, nóng giống như máy là ủi. Dưới mắt anh quầng thâm mờ nhạt, anh lại ho khan hai tiếng.
Anh rũ mắt nhìn cô: Anh sai rồi.
Thi Tiểu Vận nhìn thấy mấy tàn thuốc trên mặt đất cùng với khuôn mặt đỏ bừng khác thường của anh. Theo bản năng cô giơ tay đo thử độ ấm trên trán anh, giọng điệu lạnh lùng nói:
"Kì Du Dương, anh đây là đang dùng khổ nhục kế sao?"
Kì Du Dương cầm bàn tay đang muốn rút về của cô, anh rũ mắt nhìn cô, chậm rãi nói:
"Vậy có tác dụng không?"
Vô dụng.
Thi Tiểu Vận cắn môi.
Lúc này ông chú vừa mới tránh đi ở cửa lại quay lại, thấy hai người đang đứng giằng co trước cửa liền lên tiếng khuyên bảo:
"Cô gái à, chú lắm mồm nói một câu, bạn trai của cháu là người không tệ, đứng đây ba tiếng cũng gần đủ rồi, bên ngoài cũng rất lạnh."
Kì Du Dương thấy lông mày Thi Tiểu Vận giãn ra, thuận nước đẩy thuyền nắm chặt tay cô:
"Vào trước rồi lại nói nhé?"
Thi Tiểu Vận cũng không muốn bị người khác chê cười, cô nhập vân tay mở cửa, bước vào đại sảnh, Kì Du Dương đút một tay vào túi quần, chậm rì rì theo đằng sau.
Hai người bước vào thang máy, ngoại trừ bọn họ còn có cả ông chú kia.
Lúc lên đến tầng bốn ông chú đi ra ngoài, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Kì Du Du Dương tự nhiên mở miệng:
"Ông chú vừa nãy thật sự không phải anh người anh thuê để lừa."
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, anh lại giải thích:
"Lúc ở phía Nam cũng có một bà lão kia nói giúp anh mấy câu, sợ em hiểu lầm."
Thi Tiểu Vận nhớ ra, dường như mỗi lần cô và Kì Du Dương cãi nhau luôn có người lạ đứng ra khuyên bảo. Lần trước ở phía Nam lúc xếp hàng gặp bà lão kia cũng vậy, cô trào phúng nói anh:
"Vậy nên mỗi khi anh cãi nhau với con gái xong đều thích đứng trong gió lạnh cầu hòa hợp?"
"Anh đâu thích tự ngược như vậy."
Anh nhíu mày, sau đó lại cười rồi ho khan liên tục,
"Nhưng mà từ khi về nước bị gió thổi hai lần thật sự đều vì em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!