Chương 22: (Vô Đề)

Anh cười nhìn Thi Tiểu Vận một cái:

"Không thì thanh toán phí bồi giường đây, anh không làm ăn thua lỗ."

Thi Tiểu Vận dừng bước, nhìn anh có chút hứng thú: Muốn bao nhiêu?

Không nhìn rõ ánh mắt của cô, Kì Du Dương tiến lên vài bước, ôm lấy eo cô, cúi thấp đầu sát vào cô, nhỏ giọng nói:

"Khách quen, chiết khấu cho em, được không?"

Hô hấp của Thi Tiểu Vận khựng lại, sau đó Kì Du Dương hơi cúi đầu, hôn lên môi cô, lưỡi của anh đuổi theo lưỡi cô tiến vào khuôn miệng ẩm ướt nóng bỏng của cô, Thi Tiểu Vận theo bản năng bám lấy vai của anh.

Lúc hơi thở của họ trở nên hỗn loạn, tiếng dép lẹp xẹp từ cầu thang ở ngoài hành lang vang lên.

Thi Tiểu Vận hơi lui lại, nhỏ giọng nhắc nhở anh: Có người.

Để cô ta nhìn. Âm thanh của anh có hơi mơ hồ, không thèm quan tâm.

Thi Tiểu Vận hơi nhíu mày, Kì Du Dương lại mổ lên môi cô hai cái rồi mới rời đi. Cô tựa vào tường, tóc có chút rối loạn, ánh mắt long lanh, bởi vì hai người vừa mới hôn nên môi đỏ mọng, trông có chút câu người.

Từ Huệ Huệ đi ngang qua cửa, nhìn vào bên trong phòng chiếu phim thăm dò, thấy hai người, nói: Chào buổi sáng.

Thi Tiểu Vận cười đáp lại, Kì Du Dương mặc áo khoác vào, không lên tiếng nhìn Thi Tiểu Vận bước ra khỏi phòng chiếu phim.

Sau đó anh mới thu lại ánh mắt, đưa ánh mắt rơi vào người Thi Huệ Huệ, lười biếng chào hỏi: Chào buổi sáng.

Lúc Thi Tiểu Vận đóng cửa nhà vệ sinh lại, nghe thấy Từ Huệ Huệ chất vấn Kì Du Dương sao lại xóa wechat của cô ta.

Vậy à? Kì Du Dương giả vờ lấy điện thoại ở trong túi quần tây ra, anh đăng nhập vào wechat, vẻ mặt vô tội:

"Chắc là bạn gái của tôi xóa rồi, cô ấy có mật khẩu wechat của tôi, cô hiểu đó."

"Quản nghiêm như vậy cơ á."

Từ Huệ Huệ có vài phần kinh ngạc, nhìn Kì Du Dương không giống kiểu người sẽ bị phụ nữ khống chế, cô ta trêu đùa cười,

"Vậy mà anh cũng chịu được à?"

"Hết cách rồi, đây chẳng phải tôi vẫn thích cô ấy sao, kệ cô ấy thích làm gì thì làm." Anh nói một cách đường hoàng.

Từ Huệ Huệ không so đo chuyện xóa wechat nữa, nói:

"Vậy em thêm anh làm bạn trên game chắc sẽ không bị xóa đâu nhỉ?"

Kì Du Dương cười cười, nói:

"Vậy chắc không việc gì."

Từ Huệ Huệ đi rồi trong phòng vệ sinh mới truyền dến âm thanh mở nước, Kì Du Dương cười hiểu rõ, đi tới cửa kính mờ, nâng tay gõ cửa, nói: Nghe lén à?

"Em muốn xem xem cô ta có chửi anh một trận không thôi."

Anh mở cửa phòng vệ sinh ra, cánh cửa thản nhiên đập vào tường, phát ra một âm thanh không nặng không nhẹ. Anh với cô nhìn nhau trong gương, nhướn mày cười:

"Vậy khiến em thất vọng rồi?"

Thi Tiểu Vận xùy một tiếng, bàn tay vừa rửa vẫn dính nước vẩy vào mặt Kì Du Dương. Kì Du Dương nghiêng đầu, né mấy giọt nước bắn vào mặt mình, chậc một tiếng, cà lơ phất phơ nói:

"Nhanh lên đi, anh chờ em thêm ba mươi phút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!