Người đàn ông béo kia tên là Dương Tiêu, có người nghe được câu hỏi của anh ta liền mắng một câu, nói:
"Tiêu tử, quá đáng rồi, sao lại hỏi mỹ nữ câu hỏi như vậy chứ."
Chu Sảng ở một bên cũng tiếp lời:
"Anh Tiêu à, tàn nhẫn với chị em tốt của tôi như vậy, chơi xong chờ tôi nhé."
Dương Tiêu chắp hai tay, cười nói với Thi Tiểu Vận: Xin lỗi mỹ nữ.
Thi Tiểu Vận cười, nói: Không sao. Chỉ là trò trơi thôi, nếu già mồm cãi láo ở đây thì cuộc chơi này thì có vẻ không phóng khoáng cho lắm.
Cô ngước mắt lên, thoáng nhìn qua Kì Du Dương đang ngồi trên ghế sofa, một tay chống trán, ánh mắt tinh nghịch nhìn về phía cô.
Chu Sảng sợ cô không nói ra được liền hạ giọng khuyên bảo:
"Hay là, tớ trả lời giúp cậu nhé?"
Thi Tiểu Vận lắc đầu, nói không liên quan với Chu Sảng, sau đó cô chọn thử thách.
Dương Tiêu bắt lấy cơ hội này thương hoa tiếc ngọc:
"Như vậy đi mỹ nữ, em tùy tiện chọn một người con trai hôn một cái, hôn trên mặt là được, hôn 19 giây nhé."
"Dm, bảo sao cậu độc ác với mỹ nữ ngoan như vậy, hóa ra là chờ mỹ nữu chọn thử thách ư?"
Dương Tiêu cũng bắt đầu nói đùa, vui cười hớn hở: Đúng vậy.
"Vậy sao không phải là hôn môi."
"Nếu mỹ nữ không chọn tôi, vậy không phải mấy thằng nhãi con như các cậu được chiếm tiện nghi à."
"Dm, nghĩ nhiều quá vậy." Người đàn ông nhuộm tóc màu xám nói,
"Tôi nhìn mỹ nữ đoán chừng ngay cả hôn mặt cũng không muốn hôn cậu."
Thi Tiểu Vận băn khoăn nhìn quanh phòng khách một vòng, cuối cùng cô đứng dậy. Ở trước ánh nhìn của mọi người, đứng dậy đi đến chỗ Kì Du Dương đang ngồi trên sofa, cô đưa tay ôm lấy cổ Kì Du Dương, hơi cúi đầu, hôn xuống sườn má bên trái của anh.
Kì Du Dương hơi giật mình, mùi nước hoa vị hoa quả quen thuộc trên người cô xộc vào mũi. Kì Du Dương lắc đầu cười, sau đó rất thân mật vuốt mấy sợi tóc rũ xuống bên sườn mặt cô nắm lại trong tay.
Dương Tiêu ở phía sau bắt đầu đếm: Một, hai, ba,......
Kì Du Dương nhìn về phía cô, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe được, hỏi:
"Có mỏi không, hay là ngồi một lát."
Thi Tiểu Vận lộ ra vẻ nghi hoặc, giây tiếp theo bàn tay Kì Du Dương đặt trên eo cô hơi dùng lực, Thi Tiểu Vận bị anh ấn đặt mông ngồi lên đùi anh.
Phía sau có một người nói lớn, còn có người huýt sáo, trêu chọc anh:
"Anh Dương, không thể đùa giỡn lưu manh nhé?"
"Vẫn là anh Dương cao, quang minh chính đại chiếm tiện nghi của mỹ nữ."
Thi Tiểu Vận mở to mắt trừng anh, Kì Du Dương thản nhiên cười nói với người kia:
"Nói gì vậy, là cô ấy đang chiếm tiện nghi của tôi."
"Dm, không biết xấu hổ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!