Thi Tiểu Vận dựa vào tường trong thang máy, nhìn khuôn mặt của cô phản chiếu trên cửa thang máy màu vàng kim, ánh mắt có chút mệt mỏi. Trong thang máy rất yên lặng, thế cho nên lúc âm thanh tin nhắn của cô đột ngột ngang vang lên có chút hơi giật mình.
Thi Tiểu Vận bật màn hình điện thoại lên, là Chu Sảng nhắn tới: Chị em, về nhà chưa?
Thi Tiểu Vận: Ra khỏi thang máy rồi.
Chu Sảng: Được, Minh Nhi tới tìm cậu, đưa quà cho cậu.
Thi Tiểu Vận nhập mật khẩu mở cửa, sau khi nhập sáu số mới trả lời tin nhắn của Chu Sảng bằng một tay: Mười tiếng nữa rồi đến.
Chu Sảng: gần mười ngày không gặp rồi, cậu không muốn gặp chị em của cậu sao?
Thi Tiểu Vận lạnh lùng trả lời: Tớ càng muốn ngủ một lần mười tiếng mới dậy hơn.
Chu Sảng gửi một nhãn dán nói cô lạnh lùng tàn nhẫn, hai người vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện. Thi Tiểu Vận đóng cửa lại, mười ngày không về trong nhà khó tránh khỏi có một lớp bụi mỏng.
Thi Tiểu Vận không thích làm việc nhà, huống chi vừa rồi còn phải lái xe về từ bên ngoài về, càng lười dọn dẹp vệ sinh hơn. Cô dự định ngày mai gọi cho một dì dọn phòng lên dọn sạch một chuyến.
Chiếc vali được mở ra một cách tùy tiện, Thi Tiểu Vận mang đồ mỹ phẩm bên trong ra, lại mở tủ lấy một bộ quần áo ngủ, lết thân vào phòng tắm rửa. Nước ấm xả xuống người khiến cô cảm thấy bớt đi vài phần mệt mỏi.
Thi Tiểu Vận đóng vòi hoa sen, tiếng nước róc rách ngừng lại. Trên gương bám một tàng hơi nước mỏng.
Cơ giơ tay lau mặt kính hai lần, lúc này mới nhìn thấy có một dấu hôn mờ nhạt trên ngực, thật ra màu sắc đã không còn đậm như lúc đầu, đã mờ đi không ít, không nhìn kĩ thì không biết.
Thi Tiểu Vận lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ vớ cẩn trong đầu, lấy khăn tắm lau khô cơ thể, thay một chiếc váy ngủ dài tay.
Cô đem quần áo vừa thay cùng quần áo trong hành lí ra ban công, cho từng cái một vào túi giặt, sau đó ném vào trong máy giặt, đổ thêm bột giặt vào, tiếng động cơ máy giặt bắt đầu chuyển động.
Căn hộ yên tĩnh lúc này mới bớt đi được vài phần.
Thi Tiểu Vận dựa vào máy giặt, Trình khải gửi tin nhắn cho cô: Ông chủ nhỏ đưa cậu về đến nhà chưa?
Thi Tiểu Vận trả lời anh: Đến nhà rồi.
Kì Du Dương đưa Thi Tiểu Vận về rồi rời đi liền gọi điện cho Kì Tư Gia, điện thoại vừa được kết nối liền lời ít ý nhiều nói:
"Đợi lát nữa qua nhà anh lấy túi về."
Anh, anh về rồi hả?
Âm thanh của Kì Từ Gia ở bên kia rất kinh ngạc.
Kì Du Dương châm một điếu thuốc, xoay vô lăng, mơ hồ ừ một tiếng.
Kì Tư Gia kì kèo mặc cả:
"Vậy anh tiện qua đón em đi."
Kì Tư Gia gửi địa chỉ, cũng không quan tâm Kì Du Dương có đồng ý hay không liền cúp điện thoại. Cũng may địa chỉ Kì Tư Gia gửi ở ngay gần tiểu khu của Thi Tiểu Vận, cách mười năm phút lái xe.
Kì Du Dương lái xe đến đón Kì Tư Gia, đứng bên ngoài chờ năm phút Kì Tư Gia mới khoan thai bước đến.
Kì Tư Gia mở ghế phụ lái ra, đang định ngồi vào thì nhìn thấy một sợi dây buộc tóc màu đen trên ghế phụ, Kì Tư Gia đóng cửa xe, hóng chuyện hỏi:
"Anh, cái này là của chị gái nào vậy?"
Kì Du Dương đưa mắt nhìn chiếc dây đang buộc trên ngón tay cô, đưa tay lấy lại, nhét vào túi áo khoác rồi nói: Em không quen.
Nói thừa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!