Thi Tiểu Vận giơ tay vỗ anh, trên mặt lộ ra vẻ phản kháng: Không muốn.
Kì Du Dương cười nằm lại trên ghế, mặc dù anh vui nhưng cũng chỉ trêu cô mà thôi, cũng không nghĩ rằng muốn chơi đùa cùng cô ở một nơi hoang dã như vậy. Dù sao thì mấy ngày nay ở bên nhau anh cũng đoán ra được phần nào tính cách của Thi Tiểu Vận.
Mặc dù anh và cô đã làm nhưng điều đó không có nghĩa cô là người chơi bời. Cô khác những cô gái ngang bướng mà anh từng hẹn hò, mặc dù cô cũng có hình xăm nhưng cô trông có nghệ thuật hơn một số cô gái khác.
Thật ra Kì Du Dương không quá thích hẹn hò với những cô gái có cá tính nghệ thuật, bởi vì nó quá rắc rối, mối quan hệ thuần khiết dễ dàng nâng lên thành tầm cao đạo đức, cũng may Thi Tiểu Vận không có vấn đề này.
Kì Du Dương:
"Trêu em thôi, em còn đang bị cảm, anh đâu đến mức t*ng trùng lên não."
Thi Tiểu Vận thản nhiên nói:
"Vậy có phải em nên cảm ơn anh không?"
Kì Du Dương lạnh lùng cười:
"Em luôn như vậy, không cho người ta đường lui à."
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt rơi trên khuôn mặt anh, giễu cợt nói: Phiền rồi?
Kì Du Dương lắc đầu cười, anh ngồi ngay ngắn lại, nghiêng đầu nhìn cô, không đầu không đuôi nói: Em thua rồi.
Gì cơ? Thi Tiểu Vận vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Không phải bảo hai ngày này ai tức giận sẽ phải đáp ứng đối phương một chuyện à?" Anh giãn lông mày, nói một cách xảo quyệt.
Thi Tiểu Vận sửng sốt một chút, nguyện ý nhận thua:
"Vậy anh muốn em làm gì?"
"Trước mắt chưa nghĩ tới, cho nợ." Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại nhìn cô một cái, dặn dò cô,
"Đừng quỵt nợ đấy nhé."
"Sẽ không, anh yên tâm."
Thi Tiểu Vận nói.
Sau đó hai người ngủ thiếp đi lúc nào Thi Tiểu Vận cũng không nhớ rõ. Lúc tỉnh lại trời đã sáng, họ đã bỏ lỡ ngắm mặt trời mọc. Kì Du Dương dựa vào ghế lái, yết hầu vốn dĩ đã nhô ra bây giờ càng thêm sắc bén, trên người đang mặc một chiếc áo khoác bò.
Thi Tiểu Vận túm lấy tay áo của anh, gọi anh: Kì Du Dương.
Kì Du Dương nhập nhèm mở mắt ra, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng chửi thề một câu, nói:
"Bỏ qua bình minh rồi."
"Dọn dẹp một chút, xuống núi thôi."
Thi Tiểu Vận thản nhiên,
"Cũng có phải chưa từng thấy qua mặt trời mọc bao giờ đâu."
Anh mặc áo khoác vào, nhìn cô với vẻ hứng thú:
"Nói vậy, em còn ngắm bình minh với ai rồi à?"
"Trước đó chúng ta không có quan hệ, em không cần giải thích chuyện này với anh đâu nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!