Thi Tiểu Vận nhớ tới vừa rồi Kì Du Dương đưa 50 tệ cho anh chàng kia, cô hỏi: "Sao vừa nãy anh không đưa tờ màu đỏ cho người kia."
Kì Du Dương buông lỏng cánh tay khoác trên vai cô, dùng giọng điệu khiển trách dịu dàng nói: "Em có ngốc hay không vậy? Em không thấy trên tay cậu ta đeo cái gì à, là Zenith đấy. Người ta chỉ là muốn hưởng thụ niềm vui cuộc sống mà thôi, cũng đâu phải dựa vào đó kiếm sống đâu, nếu cho nhiều hơn người ta còn tưởng em đang coi thường họ đấy."
Thi Tiểu Vận không chú ý tới điểm đó, cô không khỏi nhìn chằm chằm anh hai giây, vốn dĩ nghĩ anh ỷ vào gia đình có điều kiện mà làm xằng bậy, không ngờ anh lại tinh tế như vậy. Cô nửa thật nửa đùa trêu chọc anh: "Xem ra anh cũng không phải là một cái gối thêu hoa*".
*Đẹp nhưng không có tài.
"Coi thường ai vậy." Anh rũ mắt nhìn cô một cái, đưa tay nắm gáy của cô, thản nhiên nói: "Có phải em cho rằng anh là đời thứ hai ngu dốt chỉ biết tiêu tiền của gia đình thôi đúng không?"
"Chẳng lẽ không đúng à?" Cô nói đùa với anh.
Kì Du Dương cúi đầu cười hai tiếng, thản nhiên nói: "Đúng, sao lại không chứ."
Hai người quay trở lại xe, Thi Tiểu Vận lấy điện thoại ra, muốn xem giờ một chút mới phát hiện không biết điện thoại hết pin tự động tắt từ bao giờ. Cô nhìn Kì Du Dương, cô cắn môi dưới, hỏi: "Trên xe anh có dây sạc không?"
Kì Du Dương giơ tay chỉ hộc đựng đồ trước mặt cô: "Mở ra, anh nhớ bên trong có, em thử tìm xem."
Thi Tiểu Vận nghe lời làm theo, quả nhiên tìm được dây sạc, cô cắm nó vào ổ cắm USB trên ô tô, điện thoại vừa lên nguồn liền nhảy ra vài tin nhắn wechat, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của Trình Khải.
Thi Tiểu Vận nhấn vào wechat kiểm tra tin nhắn, trong nhóm ZSMS Trình Khải hỏi cô đi đâu rồi, nói nhóm bọn họ mua bánh sinh nhật cho cô, định làm loạn phòng cô nhưng không thành công.
Tề Minh: Anh Dương cũng không ở phòng, chị Thi Thi, không phải là chị đi ra ngoài với anh Dương đó chứ.
Lúc Thi Tiểu Vận chuẩn bị trả lời tin nhắn thì chuông điện thoại vang lên, tên ghi chú là Trình Khải. Thi Tiểu Vận nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, do dự không biết có nên nhận hay không.
Kì Du Dương vươn tay ra lấy điện thoại của cô, ấn tắt màn hình, lại đưa cho cô, nói: "Không biết giải thích như thế nào thì đừng nhận."
Thật ra Thi Tiểu Vận cũng không muốn nhận lắm, cô cầm lại điện thoại, bật chế độ máy bay, thản nhiên nói: "Có phải anh đã từng tắt điện thoại của rất nhiều cô gái rồi không?"
Kì Du Dương nhướn mày: "Cái này cũng bị em nhìn ra?"
Thi Tiểu Vận quay mặt đi, hơi cong môi. Cô đặt điện thoại vào chỗ để điện thoại cạnh chỗ để tay, hỏi: "Tiếp theo đến chỗ nào?"
"Lên núi." Anh đạp chân ga, chậm rãi nói, "Mang em đi xem cảnh thành phố về đêm."
Thi Tiểu Vận lấy thanh socola chưa ăn hết từ trong túi áo khoác ra, cô vừa mới cắn một miếng liền nghe thấy Kì Du Dương ngồi trên ghế lái nói: "Cho anh một miếng."
Thi Tiểu Vận dơ miếng socola cắn dở ra, nói: "Em ăn qua rồi đấy, anh vẫn muốn?"
"Cũng đều hôn rồi, còn thiếu một miếng này ư?" Anh hơi nghiêng đầu, đánh giá cô một cái, nói: "Nhanh đi, cho anh một miếng."
Thi Tiểu Vận giơ thanh socola ra, đưa đến bên miệng anh, anh hơi cúi đầu cắn một miếng, môi không cẩn thận chạm vào ngón tay cô, có chút ấm áp.
Thi Tiểu Vận như điện giật rút tay về, Kì Du Dương thấy vậy liền cười khẩy một tiếng.
Cô bọc chỗ socola còn lại nhét vào trong túi áo. Kì Du Dương thấy hành động này của cô, anh liền cười nói: "Anh phát hiện em rất thích hợp để lấy về làm vợ."
Thi Tiểu Vận cởi đôi giày thể thao trên chân, ôm đầu gối nhìn anh: "Sao nào, muốn lấy em à?"
"Kết hôn với anh." Anh mỉm cười, lắc đầu nói, "Kết hôn với người như anh, anh chỉ giữ được lời hứa trong ba phút thôi."
"Vậy tốt nhất anh đừng bước vào hôn nhân." Cô nói, "Ít gây họa cho những cô gái tốt."
"Vậy em muốn kết hôn không?" Anh bỗng nhiên đem ánh nhìn về phía cô.
"Tới tuổi gặp một người thích hợp có lẽ sẽ lấy." Cô cố ý nói như vậy.
Anh vuốt ve tay cô, ánh mắt có chút mê hoặc, nhẹ giọng trêu cô bằng giọng điệu ngả ngớn: "Vậy em kết hôn rồi anh có thể liên lạc với em không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!