Chương 15: (Vô Đề)

Thi Tiểu Vận nói: "Hai ngày kế tiếp xem biểu hiện của anh."

Kì Du Dương ném tàn thuốc, vòng tay qua vai cô, kéo cô về phía mình, anh hơi cúi đầu hôn lên môi của cô. Môi anh lạnh mang theo mùi thuốc lá, có chút đắng.

Hai người đều mang theo cái gió đêm lạnh rúc vào nhau, nhưng cũng ngăn cản được không ít sự lạnh lẽo. Có mấy người thanh niên đi qua, huýt sáo trêu đùa bọn họ: "Ồ hô."

Kì Du Dương đem Thi Tiểu Vận ôm vào trước ngực anh, nhìn về phía mấy thanh niên trẻ tuổi, nói: "Anh em, thông cảm một chút, bạn gái da mặt mỏng."

Trong số ba chàng trai, có một thanh niên đội mũ len cười trêu chọc: "Đừng ngại, chúng tôi chưa nhìn thấy gì cả, bây giờ đi ngay đây, hai người tiếp tục, tiếp tục."

Đợi mấy chàng trai kia đi xa Thi Tiểu Vận mới đẩy ra, nhắc nhở anh: "Em bị cảm, cẩn thận lây bệnh cho anh."

Kì Du Dương trầm giọng nói, nhướn mày, mỉm cười nói: "Xem anh giống sợ lắm à?"

Thi Tiểu Vận cười lắc đầu, Kì Du Dương giúp cô kéo áo khoác ra khỏi vai, nói: "Tối nay không về khách sạn nhé?"

Thi Tiểu Vận ngửa đầu nhìn anh, thở ra một hơi trắng xóa: "Vậy ngủ ở đâu?"

"Mang em đi dạo thành phố này một vòng." Một tay anh nhét trong túi quần, vẻ mặt không giống đang nói đùa, "Thế nào?"

Ý tưởng này có chút điên cuồng, Thi Tiểu Vận chần chờ hai giây sau đó vui vẻ đồng ý.

Hai người lên xe, Thi Tiểu Vận quơ quơ túi thuốc vừa lấy, nói: "Đi ăn khuya một chút trước đã, buổi tối em chưa ăn, lát nữa còn phải uống thuốc."

"Muốn ăn gì?" Một tay Kì Du Dương đặt trên vô lăng, nghiêng đầu qua hỏi cô.

"Ăn cháo đi."

Vừa hay gần phòng khám này có một khu quảng trường buôn bán. Kì Du Dương dừng xe ở bãi đỗ xe, Thi Tiểu Vận cởi dây đai an toàn, mở cửa bước xuống xe sau đó đừng ở bên lề đường đợi anh.

Kì Du Dương khóa xe, xuống xe thấy cô đang đút hai tay vào túi áo đứng ở một bên chờ anh, anh vui vẻ nói: "Ngoan thế?"

"Chẳng phải bảo hai ngày kế tiếp ở chung hòa hợp với nhau sao?" Cô hỏi lại.

"Đúng, là anh sai." Anh cười nhận thua.

Hai người chọn đại một quán cháo, Thi Tiểu Vận gọi một phần cháo hải sản, Kì Du Dương không đói nên không ăn, ngồi đối diện cô, cúi đầu chơi điện thoại, trên tay đeo một chiếc đồng hồ thể thao Casio màu đen.

Người bán hàng đem cháo hải sản lên, không ngờ một phần lại to đến như vậy. Thi Tiểu Vận hỏi anh: "Anh muốn ăn một chút không? Phần này hơi nhiều, em ăn không hết."

Kì Du Dương ngẩng đầu nhìn qua bát cháo trước mặt cô, anh dựa lưng vào ghế, lắc đầu: "Anh không đói."

Thi Tiểu Vận cũng không ép buộc anh, cầm thìa múc mấy miếng cháo hải sản cho vào miệng, cơ thể dần dần ấm lên. Lúc này trong quán chỉ có duy nhất hai vị khách là bọn họ, âm thanh duy nhất phát ra chính là trò chơi của Kì Du Dương.

Thi Tiểu Vận ăn một nửa, sau đó xin người bán hàng hai cốc nước ấm, cô mở túi thuốc ra, ngoại trừ có một bao thuốc dạng viên còn có một bao thuốc dạng pha.

Kì Du Dương thấy cô chuẩn bị uống thuốc, cất điện thoại, nói: "Có muốn anh đi mua kẹo cho em không?"

Thi Tiểu Vận lắc đầu: "Không cần, em đâu phải là trẻ con."

Cô mở gói thuốc ra, nhét hai viên vào miệng, Kì Du Dương nhướn mày, chống tay lên bàn, trong mắt đều là ý cười: "Còn nói không phải trẻ con, đây là lần đầu tiên anh thấy em uống thuốc như vậy đấy?"

Một túi sáu viên thuốc, cô uống ba lượt mới xong. Thi Tiểu Vận vò bao giấy thành một hình tròn, ngước mắt lên khiêu khích nói: "Không được à?"

"Được, như nào cũng được." Anh đột nhiên hạ giọng, giọng điệu có vài phần mờ ám: "Xem ra, khả năng nuốt của em cũng không được lắm."

Thi Tiểu Vận đương nhiên hiểu ý của anh, cô trợn mắt khinh thường, ném quả bóng giấy vào người anh, nói: "Đồ lưu manh."

Kì Du Dương không cho là đúng, anh thản nhiên cười, nhặt quả bóng giấy ném vào thùng rác, nói: "Nói thật đấy, đổi thành hôm nào thử?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!