Chương 14: (Vô Đề)

Thi Tiểu Vận ngồi trên chiếc ghế nhựa ở trong nhà, quả thật ấm áp hơn rất nhiều.

Nhiệt độ ban đêm mùa Đông thấp đến đáng sợ, trên người Kì Du Dương mặc một chiếc áo khoác mỏng không ngăn cản được gió lạnh, cơn gió lạnh buốt và ẩm ướt lùa vào gáy khiến anh lạnh rợn sống lưng. Anh đứng trong nhóm người xếp hàng, một tay đút vào túi quần, một tay xoa xoa cái gáy, cằm vùi sâu vào cổ áo, mặc dù như vậy nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn rất gây nổi bật.

Kì Du Dương như cảm nhận được ánh mắt của Thi Tiểu Vận, anh nhướn mi nhìn cô không rời mắt. Thi Tiểu Vận cũng không nhìn đi chỗ khác, nhìn anh không nhượng bộ chút nào.

Kì Du Dương lắc đầu cười khẽ một tiếng, sau đó anh lấy điện thoại trong túi quần ra, chỉ vào màn hình điện thoại vài cái.

Giây tiếp theo, điện thoại trong lòng bàn tay Thi Tiểu Vận rung lên, cô rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, lại nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Kì Du Dương chỉ vào màn hình điện thoại ra hiệu bảo cô nghe máy. Thi Tiểu Vận lườm, thấy anh cúi đầu cười khúc khích hai tiếng, Thi Tiểu Vận ấn nhận nghe để xem anh đang giở trò gì.

Điện thoại được kết nối, chợt nghe thấy anh chửi thề một câu: "Dm, lạnh quá."

Thi Tiểu Vận đặt điện thoại ở bên tai, có thể nghe được tiếng gió rít truyền qua từ loa điện thoại. Cô hơi ngước mắt nhìn anh, Kì Du Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, chậm rãi nói: "Nhìn đi anh đang đứng đây xếp hàng cho em, có thể đưa wechat của anh ra khỏi danh sách đen không?"

Thi Tiểu Vận không ngờ anh sẽ biết chuyện này, cô chột dạ rũ mắt, nói: "Em đâu có bảo anh xếp hàng cho em đâu."

Kì Du Dương châm một điếu thuốc, âm thanh khàn khàn mắng cô: "Đồ không có lương tâm."

Kì Du Dương đứng trong gió lạnh hơn mười phút nữa mới đến lượt Thi Tiểu Vận vào khám.

Bác sĩ khoảng năm mười tuổi, trên mặt đeo một cái kính, khuôn mặt hiền lành nhã nhặn. Đầu tiên ông ấy hỏi Thi Tiểu Vận vài vấn đề, lại bảo cô há miệng ra, kiểm tra cổ họng, tiếp theo đó bắt mạch cho cô, nói: "Có chút phong hàn, cổ họng cũng bị viêm, chờ lát nữa đi truyền nước, hai ngày này chú ý ăn uống."

Bác sĩ viết xong thuốc ra giấy, Thi Tiểu Vận ngồi xuống ghế bên cạnh chờ y tá đến  truyền nước cho cô. Kì Du Dương tự động cầm lấy đơn kê rồi đi lấy thuốc cho cô.

Quầy lấy thuốc chỉ có hai cô y tá đang bận rộn trong khu vực có tấm kính ngăn, Kì Du Dương đưa đơn thuốc qua ô cửa sổ. Cô y tá tóc ngắn bên trong theo bản năng nhìn qua, thấy người đứng ngoài cửa sổ rất đẹp trai liền liếc nhìn lần thứ hai, sau đó cúi đầu tiếp tục bận rộn làm việc.

Hai cô ý tá tác phong rất nhanh nhẹn, đưa thuốc đã kê xong cho Kì Du Dương: "200 tệ, quét mã trên wechat."

Mã quét wechat và alipay được dán trên cửa kính.

Một cô y tá khác mang giá treo và ống truyền dịch một lần tới để truyền nước cho Thi Tiểu Vận. Ven của Thi Tiểu Vận tương đối nhỏ và khó tìm thấy, y tá phải mất một ít thời gian mới có thể đâm kim truyền vào mạch máu.

Chờ y tá đi Thi Tiểu Vận mới ngẩng đầu hỏi Kì Du Dương: "Bao nhiêu tiền, lát nữa em chuyển khoản lại cho anh."

"Có nhất thiết phải tính toán rõ ràng như vậy không?" Anh nhíu mày.

"Chúng ta cũng không hẳn là bạn bè." Thi Tiểu Vận nói.

Kì Du Dương nhìn về phía cô, nói: "Được thôi, chỉ nhận chuyển khoản wechat."

Thi Tiểu Vận biết ý đồ của anh, cô lấy điện thoại ra, đăng nhập vào wechat, xóa tên của anh ra khỏi danh sách đen trước mặt anh, cô bướng bỉnh hỏi: "Bao nhiêu tiền, em chuyển cho anh?"

Kì Du Dương lấy chân móc cái ghế nhựa qua, ngồi xuống bên cạnh cô, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: "Sao em làm hỏng niềm vui như vậy hả?"

Thi Tiểu Vận mím môi không nói gì.

Kì Du Dương hơi cong môi, ngẩng đầu nhìn bình truyền nước đang nhỏ giọt từng tí một, anh nói sang chuyện khác: "Phải truyền mấy bình?"

Vừa nãy khi y tá đang tìm mạch máu của cô Thi Tiểu Vận đã hỏi thêm một câu, cô nói: "Hai bình, có lẽ sẽ hơi muộn."

Kì Du Dương không để ý gật đầu, sau đó anh lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trò chơi, giết thời gian.

Hai người trầm mặc trong không gian 50m vuông, nhìn thấy vô số bệnh nhân và y tá qua qua lại lại. Thi Tiểu Vận nhìn trong chốc lát cảm thấy có chút buồn ngủ, dù sao thì trên tay vẫn còn đang truyền nước, chơi điện thoại cũng bất tiện.

Thi Tiểu Vận dựa lưng vào ghế, từ từ nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ. Lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng khóc thét của trẻ con, Thi Tiểu Vận hơi cau mày nhưng tiếng khóc thét của trẻ con vẫn không dừng lại.

Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cô nhíu mày liền tắt điện thoại nhét vào túi quần, không thèm quan tâm đồng đội của anh có bị giết chết hay không, nhấc chân chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!