Xe đỗ ở dưới tầng hầm của khách sạn, tài xế trả lại chìa khóa xe cho Kì Du Dương rồi ngầm hiểu ý xuống xe.
Kì Du Dương cầm lấy chìa khóa, nhìn qua chỗ Thi Tiểu Vận, nói: "Tới phòng của em hay là chỗ kia của anh?"
Thi Tiểu Vận vẫn dựa vào ghế, không có ý định xuống xe, cô tự nhiên cao hứng, nhìn anh, nói: "Kì Du Dương, nếu bây giờ em hối hận thì sao."
Kì Du Dương đặt tay lên trần xe, hơi cúi người xuống, qua cửa kính hơi hạ xuống, anh híp mắt nhìn Thi Tiểu Vận ở trong xe, nói: "Muốn trêu đùa anh tiếp?"
Thi Tiểu Vận vui vẻ, cô quỳ lên chiếc ghế da mềm mại, nhướn mày khiêu khích, nói: "Không thể đùa sao?"
Kì Du Dương nhìn cô một lát, cúi đầu cười hai tiếng, anh lại ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm, thay cô mở cửa xe, giọng điệu thản nhiên nói: "Có thể, sao lại không thể chứ, em muốn đùa giỡn như thế nào?"
Anh cố ý nhấn mạnh từ đùa giỡn, hàm ý lưu manh trong lời nói càng ngày càng tăng lên. Thi Tiểu Vận xuống xe, Kì Du Dương khóa xe lại, tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Thi Tiểu Vận, siết chặt, nhận xét đầy ẩn ý: "Hôm nay tay cũng không lạnh lắm."
Phòng của Kì Du Dương ở tầng mười hai, hai người đi thang máy lên, bây giờ trong thang máy không có người, họ thuận lợi đi lên thẳng tầng mười hai mới dừng lại.
Hai người bước ra ngoài, dừng lại trước cửa phòng của Kì Du Dương. Điện thoại của Thi Tiểu Vận vang lên, là Trình Khải gọi tới. Kì Du Dương lấy thẻ phòng ra mở cửa, cũng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Thi Tiểu Vận, Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương, ấn nghe.
Cửa phòng mở ra, Kì Du Dương đi vào trước.
Đầu bên kia, Trình Khải hỏi: "Em gái, cậu quay về khách sạn rồi à?"
"Ừ, có hơi mệt nên quay về khách sạn trước." Thi Tiểu Vận thuận tiện nói.
Âm thanh bên chỗ Trình Khải rất ồn ào, anh ta dừng lại hai giây, lại hỏi: "Em gái, vậy cậu có nhìn thấy ông chủ nhỏ không, không biết tên nhóc đấy trốn đi đâu, không thấy dấu vết nữa rồi?"
Thi Tiểu Vận nhìn người đàn ông đang ngồi trên tay ghế sofa, lấy bao thuốc ra châm một điếu, nói dối mà không đỏ mặt: "Không nhìn thấy."
Kì Du Dương đang ngồi hút thuốc đối diện nghe vậy thản nhiên cười nhạo một tiếng.
"Được rồi, vậy cúp đây."Trình Khải nói.
Thi Tiểu Vận tắt điện thoại, tùy ý đặt điện thoại sang một bên, Kì Du Dương nhướn mày, nhìn về phía cô, nói: "Trình Khải nói gì?"
"Hỏi em có nhìn thấy anh không."
Cô đi tới bên cạnh anh, Kì Du Dương ném bao thuốc và bật lửa lên bàn trà, đưa tay ra nắm lấy tay cô, có chút hứng thú nói: "Vậy em nói như thế nào?"
"Nói không nhìn thấy." Cô nhìn về phía anh, "Lẽ nào nói em đang ở phòng anh?"
"Được." Anh cười xấu xa nói.
Thi Tiểu Vận đổi chủ đề, đưa một bàn tay trắng nõn ra, nói: "Cho một điếu."
Kì Du Dương nhướn mày ngạc nhiên nhưng vẫn buông tay cô ra, vươn người lấy bao thuốc trên bàn trà, lấy một điếu đưa cho cô.
Thi Tiểu Vận đưa thuốc lên miệng, cắn đầu lọc, hơi hơi cúi đầu, đưa đầu điếu thuốc vào điếu thuốc đang cháy của anh để châm lửa. Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô chằm chằm. Bởi vì cô hơi cúi đầu nên tóc của cô xõa xuống hai bên. Kì Du Dương đưa tay vén tóc cô ra sau tai, anh quàng tay qua vai cô, nhẹ nhàng nắm lỏng lẻo mái tóc dài của cô.
Điếu thuốc chậm rãi được đốt cháy, mảnh giấy trắng cuộn điếu thuốc bị ánh lửa yếu ớt thu lại, mùi nicotine tràn ngập giữa bầu không khí của hai người. Nhìn thấy điếu thuốc đã được châm, Thi Tiểu Vận đang định lui ra.
Kì Du Dương bỏ điếu thuốc của mình xuống ném vào gạt tàn. Anh đưa một tay giữ đầu cô, tay kia thì cướp lấy điếu thuốc trên miệng cô, đè môi xuống.
Thi Tiểu Vận đột nhiên bị anh hôn như vậy suýt chút nữa sặc khói thuốc, cô cúi đầu kêu một tiếng, giơ tay đánh vào vai anh. Không khống chế được sức lực nên nghe thấy một tiếp bộp rơi vào lưng anh, Kì Du Dương nói mang theo ý cười: "Đau."
"Cho anh đau chết đi." Thi Tiểu Vận tức giận nói.
"Đổi kiểu chết khác." Anh cắn là tai cô, khàn giọng nói.
"Cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!