Ngày Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương gặp nhau là ngày 24 tháng 12 năm 2014, đó là đêm Giáng Sinh.
Hoài Thành đón trận tuyết đầu mùa vào năm 2014, ở các thị trấn nhỏ phía Nam tuyết rơi không thường xuyên như ở phương Bắc. Từ năm 2008 đến nay thì đây là trận tuyết thứ hai, tuyết không lớn, giống như bông liễu nhẹ nhàng rơi hai tiếng đồng hồ rồi ngừng.
Nhiếp ảnh gia Tiểu Trịnh, là người sinh ra và lớn lên ở Hoài Thành, nói đùa:
"Thật đúng lúc, Thi Thi, đây là trận tuyết rơi thứ hai từ năm 2008, bị chị bắt kịp rồi."
Thi Tiểu Vận mặc một chiếc váy dài mỏng có tay áo hình lá sen, đang chụp ảnh trang phục mùa xuân mới cho một cửa hàng Taobao cao cấp nhỏ ở ngoài trời.
Chủ của cửa hàng Taobao này đã hợp tác với Thi Tiểu Vận từ lâu, quan hệ của hai người rất tốt nên mới khiến cho Thi Tiểu Vận đồng ý làm việc chăm chỉ vào ngày lễ Giáng Sinh sắp tới gần.
Nghe thấy vậy, Thi Tiểu Vận cẩn thận nhấp một ngụm cà phê, khó tránh khỏi việc son môi bị lem, còn phải trang điểm lại, nói:
"Vậy thì thật đúng lúc."
Tiểu Trịnh cúi đầu kiểm tra những tấm hình đã chụp trước đó trong máy ảnh, tấm tắc cảm thán nói:
"Em chỉ thích chụp chị, ngay cả bước chỉnh sửa cũng đều không cần."
Bớt nịnh nọt đi.
Thi Tiểu Vận cong môi hỏi:
"Còn mấy bộ quần áo nữa thì có thể kết thúc vậy?"
Hai bộ. Tiểu Trịnh không ngẩng đầu nói,
"Với trạng thái hiện tại của chị, khoảng nửa tiếng nữa có thể kết thúc."
Thi Tiểu Vận làm động tác tay OK, lên xe bảo mẫu, thay một bộ quần áo khác để tiếp tục chụp ảnh. Trong lúc này, Thi Tiểu Vận kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, nửa tiếng trước, Trình Khải đã gửi cho cô một tin nhắn.
Trình Khải:
Lúc nào cậu qua đây, có cần tớ đi đón không?
Ngày mai là lễ Giáng Sinh, cũng là sinh nhật Trình Khải. Tiệc sinh nhật lần này của Trình Khải sẽ được tổ chức tại một biệt thự ở Hoài Thành. Thi Tiểu Vận cầm điện thoại trả lời lại tin nhắn của Trình Khải.
Lúc này cửa xe bảo mẫu bị mở ra, thợ trang điểm thò đầu vào, nhẹ nhàng nói:
"Thi Thi, chuẩn bị chụp ảnh rồi."
Chụp ảnh đến tận bốn giờ mới kết thúc, Thi Tiểu Vận thay lại quần áo của mình, một áo hoodie màu xám và quần legging màu đen, chân đi một đôi bốt nhỏ. Cô tẩy trang, chỉ đánh mỗi son môi để trông có khí sắc hơn.
Cô ngăn một chiếc taxi, đi tới căn biệt thự Trình Khải thuê ở quận Hoài Lâm. Cũng không biết năm nay Trình Khải phát điên cái gì, đi qua hơn nửa Trung Quốc một cách suôn sẻ lại đem sinh nhật tổ chức ở một nơi tại Hoài Thành.
Xe dừng ở khu biệt thự thì đã là bảy giờ tối.
Trình Khải lúc này không ở biệt thự, anh ấy đang cùng người bạn thân thuở nhỏ của mình ở quán bar giết thời gian. Gửi tin nhắn cho Thi Tiểu Vận nói trong biệt thự này vẫn còn dư lại hai căn phòng, căn phòng tốt nhất có thể nhìn ra biển đã để dành cho cô, mật khẩu là sáu số tám.
Lúc Thi Tiểu Vận cúi đầu nhập mật khẩu, một cô gái tóc ngắn từ sau cô đi qua, gõ cửa phòng bên tay trái.
Cửa phòng bên cạnh được mở ra, một giọng nói lười biếng truyền ra, có chút không kiên nhẫn, cô gái tóc ngắn dường như không để ý đến thái độ của người đàn ông, nhẹ nhàng nói:
"Đêm nay em có thể ở lại đây cùng anh được không? Căn phòng kia của em phong thủy không được tốt."
"Phong thủy phòng tôi thì tốt à?" Anh dựa vào khung cửa, một tay đút túi quần, nhướn mày thản nhiên hỏi.
Aiya. Cô gái giải thích rõ ràng, dứt khoát nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!