Mạch Sanh Tiêu thấy
người đàn ông đã đến trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêng sang bên đã
thấy Duật Tôn đứng cách đó không xa.
" Này, cô lúc ấy bị
làm sao, nói thế nào thì Nghiêm thiếu cũng thật là nhẫn tâm, lại nỡ dùng phương
pháp như vậy làm cho cô xảy thai chứ......" Cô gái vẫn tiếp tục nói lớn,
khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu đã gần như trắng bệch, đôi môi run rẩy muốn ngăn cô ta
đừng nói nữa, nhưng tiếng nói như nghẹn ở cổ.
" Đúng rồi, chuyện
này Duật thiếu cũng không biết sao?" Cô ta vẫn còn đang nói, cũng không
phát hiện có người đã đứng sau lưng cô ta, còn vài gã bênh cạnh thấy vậy, sắc
mặt cũng đã tái mét. Anh chàng kia không biết sống chết hết lần này tới lần
khác bàn tay đã muốn chạm vào mặt cô.
Cô gái kia chỉ cảm thấy
bả vai bị đau run lên, cô ta vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Duật Tôn đã tới sát
vai, nơi gò má thổi qua một hơi thở lạnh lùng, một tay Duật Tôn đã đặt trên vai
gã đàn ông.
Đối phương không còn chú
ý đến Sanh Tiêu nữa, khuôn mặt nhìn lên hướng Duật Tôn," Duật
thiếu......"
Hắn vừa muốn mở miệng,
hỏi y muốn làm gì.
Tay trái Duật Tôn đã cầm
cổ áo hắn, ngay sau đó một quyền nện ở trên mặt hắn, máu tươi lập tức phụt ra,
tung tóe trên chiếc áo trắng của Mạch Sanh Tiêu. Cô sợ hãi kêu lên, chỉ thấy
Duật Tôn một quyền tiếp một quyền vung xuống, không bao lâu, gã kia đã không
còn khí lực dãy dụa.
Sanh Tiêu sắc mặt sợ
hãi, chỉ nghe âm thanh nặng nề phát ra, như đang đấm vào bao cát, mấy người bên
cạnh thấy thế, bước lên giữ chặt tay Duật Tôn, sợ xảy ra chuyện không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!