Chương 46: Duật Tôn, cứu em

" Hay là cứ đi bệnh viện xem thế nào ".

" Cút đi, các người ra ngoài hết cho tôi, đi ra ngoài!". Nghiêm Trạm Thanh cầm chai rượu ném ra xa, màu rượu đỏ hòa lẫn với những mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe khắp nơi, mấy cậu bạn xung quanh không dám dây vào, nhanh chóng dắt bạn gái rời đi.

Mạch Sanh Tiêu khom lưng, kéo lê bước chân ra cửa.

Nghiêm Trạm Thanh biết những việc hắn làm gây cho người khác bao nhiêu tổn thương, nhưng hắn không cam tâm, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, muốn bước lại gần mà không bước nổi." Sanh Tiêu...."

Tay phải cô chống lên bức tường, vịn vào đó mà đi, không quay đầu lại, chỉ đau xót buông lại câu cuối cùng " Nghiêm Trạm Thanh, anh có bao giờ nghĩ rằng, mất máu nhiều thì tôi sẽ mất mạng?" Hắn không quan tâm, nếu hắn thật sự để ý, sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy.

Thân thể yếu ớt mảnh mai của cô tựa vào vách tường, chầm chậm đi ra khỏi căn phòng, lúc bấy giờ Nghiêm Trạm Thanh mới hoàn hồn đuổi theo." Sanh Tiêu, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

Sanh Tiêu đẩy hắn ra, hắn lại nhất quyết không buông." Tôi không muốn nhìn thấy anh, chẳng lẽ anh nhất định muốn tôi chết trước mặt anh sao ?"

Hắn sững sờ, muốn cứu vãn, nhưng làm cách nào bây giờ? Mạch Sanh Tiêu vẫn kiên cường bám vào vách tường, thân thể cúi gập, chầm chậm bước từng bước một, bên ngoài bar Thiên Sắc đèn điện sáng trưng, từng tia hào quang rực rỡ của ánh đèn nê ông phủ lên cơ thể cô, đũng quần cô nhuộm đẫm máu tươi, bụng đau đến mức cô chỉ muốn chết đi.

Tiếng điện thoại trong túi bỗng vang lên, cô cố gắng gượng tìm kiếm điện thoại, hồi lâu mãi mới được, khi ấn phím trả lời thì nghe thấy thanh âm giận dữ của người đàn ông nọ" Mạch Sanh Tiêu, em chết rồi có phải không ? Chạy đi đâu rồi?"

Sanh Tiêu khom người, ngồi xổm trên mặt đất, tay kia chống lên nền bê tông lạnh băng, nắm chặt lấy điện thoại áp vào tai, tiếng nói đầy tức giận của Duật Tôn vang vọng bên tai, nhưng không hề giống sự tức giận thường ngày, hôm nay thật khác biệt, Sanh Tiêu cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo tựa băng tuyết cuối cùng cũng có chút ấm áp, cô chính là người đơn giản như thế, chỉ cần y đối xử tốt với cô một chút, hiền hòa hơn một chút, cô sẽ không ngại ngần nắm lấy tay y.

Hai chân cô lạnh băng run rẩy, giọng nói nghẹn ngào tắc lại, một lúc sau mới khóc thành tiếng " Duật Tôn, Duật Tôn...".

Mạch Sanh Tiêu tựa vào gốc cây hương chương(1), hai đầu gối co lên ép vào bụng, đôi tay vòng ôm lấy chân, đó là tư thế tự bảo vệ bản thân giống khi đứa trẻ còn trong bụng mẹ, khi Duật Tôn lái chiếc xe xa hoa của y đến nơi đã thấy Sanh Tiêu nằm yên lặng không hề nhúc nhích.

(1) Cây hương chương: cây nhãn

Y vội vàng chạy đến, chỉ thấy mái tóc đen dài đã che hết khuôn mặt cô, Duật Tôn ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn lay nhẹ vai cô " Em làm gì ở đây vậy, sao lại chạy đến đây ?"

Sanh Tiêu nặng nề mở mắt, ánh mắt mơ màng, gương mặt hơi ngẩng lên, tái nhợt đến dọa người, cánh môi khô nứt nẻ không thốt nên lời.

Duật Tôn thấy cô có vẻ không ổn liền vươn tay ôm cô lên, lòng bàn tay chạm đến chất lỏng sền sệt, nhờ ánh đèn đường, thần sắc không khỏi hoảng hốt " Em làm sao vậy ?"

"Tôi cũng không biết, bụng tôi đau quá." Tiếng cô nhỏ như muỗi kêu, cô chỉ biết kinh nguyệt của mình vừa mới hết, không thể có khả năng như Nghiêm Trạm Thanh nói là cô mang thai, nhớ tới hắn, nội tâm cô lại đau đớn, chật vật nhắm chặt mắt lại.

Hắn có thể dối xử với cô lạnh lùng như vậy, dùng loại phương thức tàn nhẫn đến thế với cô chỉ vì không cần có sự tồn tại của một đứa trẻ, thì là sao mà cô có thể tin tưởng lời của hắn sẽ quên hết quá khứ của cô, quên được sao?

Duật Tôn bế cô vào xe, phóng nhanh tìm bệnh viện, lúc ôm cô chạyvào phòng cấp cứu thì bác sĩ hỏi " Cô ấy mang thai à ?"

Mạch Sanh Tiêu từ trước đến nay đều uống thuốc tránh thai, làm sao cô có thể mang thai con của y được, Duật Tôn không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận " Không có khả năng."

Sanh Tiêu được cấp cứu kịp thời, cô vẫn mê mang bởi thuốc mê vẫn chưa tan hết, bác sĩ đưa bệnh án cho Duật Tôn xem, thì ra bên phải tử cung của cô có khối u máu lớn, khối u chíu xíu nữa là vỡ, có lẽ hôm nay cô bị va chạm rất mạnh vào đâu đó mới khiến khối u vỡ ra, hiện tại đã mổ và cắt khối u rồi, không còn bất cứ trở ngại nào nữa.

Theo lời bác sĩ thì nếu như chỉ chậm một vài phút nữa thôi, chắc chắn cô bắt buộc phải cắt bỏ tử cung.

Cắt bỏ khối u chỉ là tiểu phẫu, Sanh Tiêu tỉnh dậy không cảm thấy quá đau đớn, Duật Tôn để cô nằm ở phòng tốt nhất của bệnh viện, TV, toilet, phòng nghỉ, những thứ cần có đều có đủ. Lúc cô tỉnh dậy thì thấy mộtbình dịch treo trên đầu giường, trong phòng bệnhcòn lạimột mình Duật Tôn.

Y ngồi trên chiếc ghế salon duy nhất trong phòng, ánh mặt trời diễm lệ chiếu lên thân thể cùng khuôn mặt y, vầng dương đỏ với những tia sáng lấp lánh xuyên qua cánh cửa, từng vệt sáng bị cắt ra hắt lên một bên mặt y, một tay chống cằm, cánh tay áo sơ mi đen xắn lên đến khuỷu, sống mũi cao thẳng kiên nghị như được chạm khắc, Sanh Tiêu hơi cử động tay mới biết mình đang được truyền dịch.

Tiếng loạt xoạt rất nhỏ vang lên nhưng vẫn đánh thức y, Duật Tôn mở mắt, đứng dậy tiến về phía cô.

"Tôi bị sao vậy ?"

"Không có gì, chỉ là tiểu phẫu thôi". Y ngồi ở mép giường. "Sao em lại tới chỗ đó?"

"Lúc chiều tôi bị đưa đến đồn công an ". Giọng cô yếu ớt. "Bọn họ muốn điều tra lại vụ án đó, lúc ra về tôi gặp Nghiêm Trạm Thanh thì mới biết tất cả là do anh ta sắp đặt."

" Vậy sao em lại bị thương ?"

Mạch Sanh Tiêu muốn trốn tránh, không ngờ lại bị một câu hỏi của Duật Tôn phá hủy hoàn toàn. " Cậu ta muốn em quay lại với cậu ta nên mới dùng cách đó, nhưng nếu chỉ nói chuyện bình thường thì làm sao em lại bị thương như vậy ? »

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!