Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu chứa đầy sợ hãi, cô cầm lấy chiếc gối trên giường ném lên người y, rồi vơ cả những thứ xung quanh mà tay cô có thể với được vứt về phía y nhưng đều không trúng.
" Nếu anh vĩnh viễn không xuất hiện thì thật tốt!"
" Em muốn rủa cho tôi chết hả?" Duật Tôn đi đến trước giường, một tay kéo lầy chân Sanh Tiêu ra trước mặt y," Nếu tôi có chết thật thì nhất định sẽ lôi em chết cùng! ".
" Duật Tôn, tôi nợ anh cái gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy?" Sanh Tiêu giơ chân đá y, bị y nhanh tay bắt được," Nếu từ đầu anh đã không có ý định buông tha cho tôi thì đừng có hứa, anh cho tôi hi vọng, rồi để tôi tuyệt vọng, anh thấy như thế vui vẻ lắm phải không?"
" Thú vị lắm, vì tôi muốn đùa chết em đấy!" Duật Tôn xoay người, ôm lấy eo Sanh Tiêu, kéo cô đến đầu giường, cả người y tùy tiện đè lên người cô, tất nhiên là Sanh Tiêu không chịu thuận theo, ra sức đẩy y ra.
Cô biết rõ một điều, đó là cô phải giữ mình.
Ngày trước, lúc còn ở với Duật Tôn, thì dù một lần hay mười lần cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng giờ thì khác, chỉ một lần cô dâng hiến cho Duật Tôn, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại Nghiêm Trạm Thanh nữa.
Về phần Duật Tôn, y có suy nghĩ chẳng khác cô là bao. Bởi vì, đêm nay nếu Mạch Sanh Tiêu ngủ với y, thì cô mới hết hi vọng.
Một người, cố tình, một người, khước ý.
Giường lớn đã thành chiến trường, Duật Tôn không ngờ Mạch Sanh Tiêu phản kháng mạnh mẽ như vậy, y thử mấy lần nhưng vẫn không bắt được tay của cô," Mẹ kiếp, em muốn biết mùi vị đau khổ là như thế nào lắm phải không?"
Y tức giận, cô càng là kiên định, càng như vậy y là càng đòi hỏi cho bằng được, "Có phải lần đầu tiên đâu? Trước kia còn làm chuyện này ít sao? Em giả vờ giả vịt cái gì?"
"Bây giờ không giống ngày trước, anh buông ra!"
" Không giống ở chỗ nào? Tôi biết rõ Nghiêm Trạm Thanh không thèm chạm vào em, biết tại sao không? Hắn chê em bẩn, Mạch Sanh Tiêu, em ô uế như thế đấy......"
Bàn tay nhỏ bé đang ra sức khua khoắng phản khán của cô chợt khựng lại, Duật Tôn muốn nhân cơ hội này tấn công thì thấy đáy mắt cô kiên định vô cùng, "Anh còn dám chê tôi bẩn!" Y còn bận đòi hỏi hơn nữa nhưng lại bị bàn ta nhỏ bé kia vung lên đánh trúng vào mặt, không đau, nhưng thanh âm rõ ràng và rất đanh.
" Em dám đánh tôi ư?" Đây không phải lần đầu tiên y bị mạch Sanh Tiêu đánh!
Duật tôn cũng thấy được dáng vẻ kháng cự giương nanh múa vuốt của cô hôm nay khác hẳn bình thường. Còn Sanh Tiêu nhân lúc y không để ý, nghiêng mặt dùng hết sức cắn vào tay y, y kêu đau một tiếng, thanh âm mười phần lạnh lẽo.
" Buông ra!"
Sanh Tiêu vẫn dùng hết sức để cắn, lưỡi đã nếm được mùi tanh của máu tươi.
Duật Tôn chỉ đơn giản thoát khỏi cô bằng cách cưỡi ngồi trên lưng cô, một tay bóp chặt lấy cằm Sanh Tiêu, dùng lực ép cô nhả ra. Cảm thấy cằm dưới như bị bóp nát, đau đến không cách nào cắn tiếp, cô đành buông tha.
Lúc này, điện thoại đặt ở của y vang lên, một tay y giữ hai tay Sanh Tiêu bẻ quoặt lại, còn tay kia lấy điện thoại ra," A lô?"
" Duật thiếu, bọn tôi đang ở Cám Dỗ, anh tới đây cùng chơi đi......"
" Không rảnh, tôi còn có việc!" Nói xong, ném điện thoại di động sang bên cạnh.
Sanh Tiêu mệt mỏi thở hổn hển, bộ ngực phập phồng vì hô hấp dựng thẳng đứng lên, y thấy thế, khóe miệng khé nhếch cười xấu xa, hai tay của y bắt lấy nơi đẫy đà của Sanh Tiêu," Em muốn quyến rũ tôi sao?"
" Anh im miệng!" hai tay Mạch Sanh Tiêu mới được tự do lại vung lên lần nữa.
Nhưng lần này cô không thành công, Duật Tôn bắt lại được ngay, nét mặt kiêu ngạo thường thấy đã thay bằng vẻ mặt nham hiểm lạnh lẽo, y tới gần Sanh Tiêu, cánh mũi kề sát vào tai cô," Tôi cảnh cáo em, còn hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, em có tin là tôi sẽ bẻ gẫy bàn tay này không?"
Sanh Tiêu thở gấp, không dám giãy dụa, Duật Tôn xoay mình đứng dậy, hai tay nhanh chóng giật khoá quần của cô, nhấc eo cô lên, thuận tay cởi luôn cả quần Jean của cô.
Mạch Sanh Tiêu thấy phía dưới chợt mát lạnh, khi cô kịp nhận ra thì quần đã bị y ném trên màn hình led TV.
Cô ngơ ngẩn, lại muốn giãy dụa.
Không tốn một phút đồng hồ Duật Tôn đã ép chặt lấy hai tay cô để cô không làm ầm ỹ được nữa, Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi thật sự, có vẻ như không còn chút hơi súc nào nữa, chỉ biết thở hổn hển.
Duật Tôn gạt tay cô ra, Sanh Tiêu bấy giờ buông xuôi, mặc y muốn làm gì thì làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!