Sau khi trở về từ chuyến du lịch tuần trăng mật muộn, bọn họ cùng nhau đi chọn cảnh cưới. Hôm lấy được ảnh chụp, Duật Tôn đã không thể chờ đợi được mà muốn treo lên tường ngay.
Lần đầu tiên chụp hình cưới, những bức hình kia được treo lên thế nào Mạch Sanh Tiêu cũng không biết. Cô chỉ đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở về thì mới phát hiện ở trên đầu giường có nhiều đồ đạc hơn thôi.
"Như vầy được chưa?"
Giọng nói của Duật Tôn làm cô thu hồi lại suy nghĩ vừa tràn đến. Mạch Sanh Tiêu đứng ở cuối giường nhìn ngắm rồi chỉ huy: "Phía nam cao hơn một chút nữa, đúng rồi."
"Như vầy được chưa?" Duật Tôn hai tay nâng bức hình cưới khổng lồ, thân thể cao to đứng ở đầu giường.
"Phía bắc cao thêm một chút nữa đi." Mạch Sanh Tiêu phất tay ra hiệu.
Người đàn ông đành phải làm theo: "Thế này được chưa?"
"Phía nam cao hơn một phân nữa."
"Mạch Sanh Tiêu, em có cảm nhận được phương hướng không vậy?" Duật Tôn phải áp bức ảnh vào bức tường, lời nói lúc này có vẻ như đang phải thở ra.
Mạch Sanh Tiêu hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhìn trừng trừng: "Đấy, đấy, anh làm em đem phương hướng làm cho lẫn lộn hết lên."
"Emmm..."
"Ai u, mới có vài cái liền chịu không nổi rồi sao? Nâng mỗi bức ảnh chụp có thể mệt đến đâu cơ chứ?"
Trong ngày thường, thể lực của anh đúng là tốt đến kinh người.
Hai tay Duật Tôn lần nữa lại giơ lên: "Có vậy mà cũng nhầm lẫn, phương hướng đều không phân biệt được rõ ràng thì ở trên giường anh ngủ phía bắc, em ngủ phía nam, nghĩ như vậy, sẽ luôn luôn không quên được phải không?"
Rất đơn giản mà nói, Mạch Sanh Tiêu luôn có thể cảm nhận được bất cứ thứ gì lọc qua miệng của anh cũng mang theo hương vị tình dục.
Duật Tôn cũng vào thư phòng xếp đặt, treo hình cưới của hai người. Bận rộn hết với những thứ này thì vừa vặn đến lúc dì Hà gọi ăn cơm tối.
****************
Lúc nhận được điện thoại của Từ Khiêm thì Duật Tôn cũng vừa để đũa xuống.
Anh biết rõ đã nghiện phải Tử Thần thì rất khó từ bỏ, cũng tin tưởng Alice có thể cố gắng vượt qua, nhưng anh vẫn đánh giá cao người nào có tự chủ.
Duật Tôn lái xe vào biệt thự, mở cửa chạy thẳng lên lầu hai.
Từ Khiêm để dụng cụ lên tủ đầu giường, Alice nằm cuộn trên giường, trong phòng ngủ khắp nơi đều bừa bộn, hiển nhiên là mới vừa lên cơn tái phát. Duật Tôn bước vào giữa phòng: "Sao vậy?"
"Mới tiêm một liều an thần, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi."
Duật Tôn nhìn Alice ở trên giường, tấm chăn màu xanh da trời phủ qua đỉnh đầu của cô ấy, Duật Tôn quỳ một chân lên giường, giật mạnh tấm chăn ra.
Chứng kiến bộ dạng lúc này của Alice, anh dù có chuẩn bị tâm lý đi chăng nữa thì cũng phải giật mình kêu lên tiếng.
Mái tóc dài uốn lọn điêu tàn vô cùng rối, trên gối đầu còn có thể thấy rất nhiều sợi tóc bị rơi rớt ra. Hốc mắt Alice sâu xuống, vì gầy xuống quá nhanh nên hai bên xương gò má của cô ấy nhô cao, đôi môi bị cắn đến bật máu đầm đìa. Đôi mắt ban đầu sáng trong, bây giờ càng ảm đạm vô hồn, so với quỷ còn khó nhìn hơn.
"Làm sao lại biến thành ra thế này?"
"Mấy ngày trước hiệu quả rất tốt, nhưng bây giờ mới là thời điểm mấu chốt, cũng là lúc cơn nghiện phát tác mạnh nhất. Tớ thấy cô ta thế này, sợ là dần dần sẽ không chịu đựng nổi nữa." Từ Khiêm vẻ mặt lo lắng đứng ở bên giường.
"Giúp trói cô ấy lại, nếu không được thì tăng thêm liều lượng thuốc an thần."
"Như vậy sẽ xảy ra án mạng mất."
Alice đưa tay bám chặt vào ga giường, cô muốn muốn Duật Tôn chứng kiến bộ dạng này của mình: "Hãy để cho tôi chết đi, làm ơn..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!