Bắt xe tới nơi được cho địa chỉ, Mạch Sanh Tiêu thúc giục tài xế chạy nhanh hơn, tốc độ này quá chậm với cô.
Hoàng Duệ Ấn Tượng là khu dân cư của những người giàu có tiếng ở thành phố Bạch Sa, phong cảnh đẹp đẽ, thiết kế xa hoa, nhưng cô không có hứng thú mà thưởng thức, xuống khỏi xe là đi thẳng tới biệt thự của y.
Cánh cửa vân tay mở rộng, Duật Tôn chắc chắn cô sẽ tới, cô không có lựa chọn khác.
Sanh Tiêu đứng trước cánh cửa gỗ lim khắc hoa, y khép hờ, bên trọng vọng ra tiếng dương cầm êm tai vô cùng.
Đẩy cửa ra, trong phòng khách rộng lớn, y quay lưng lại với cô, mười ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn đen trắng, y đã thay một bộ quần áo ở nhà dễ chịu hơn, ánh mặt trời hắt lại từ xung quanh bốn phía, hội tụ thành một cột sáng trắng, như thể y chính là trung tâm của vạn vật.
Mạch Sanh Tiêu lóa mắt, khoảnh khắc này cô bị Duật Tôn mê hoặc, cuộn chặt nắm tay, cô đi nhanh về phía sau lưng y.
Trên khung đàn đặt một hộp xì gà, có vài điếu điếu rơi rớt bên cạnh.
"Tôi biết anh muốn gì, nếu mà…"
" Lại đây," Yngắt lời cô, giơ ra khuôn mặt tuấn tú, ý bảo cô ngồi vào bên cạnh mình," Đàn với tôi một bản."
Mạch Sanh Tiêu ngạc nhiên, khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy sốt ruột, "Anh biết rõ là chị tôi đang bị người của anh giữ, tôi không muốn lãng phí thời gian, chúng ta đều ở đây rồi, anh không thể nương tay hay sao?"
" Ngồi xuống." Y mở miệng lần nữa, thấy cô vẫnđứng imthì kéo cô ngồi xuống bên trái mình.
"Đàn bản nhạc hôm nay cô dự thi đi." Duật Tôn khẽ lướt bàn tay phải trên phím đàn, ý muốn cùng hợp tấu với Sanh Tiêu.
" Thật sự là không kịp đâu…anh…"
"Cô không thể đợi được hả?" Y cầm lấy tay cô, đầu ngón tay khẽ vẽ vòng tròn lên lòng bàn tay cô, đôi mắt dần dần mờ mịt, làm người ta không thể chịu nổi.
" Đúng, tôi chờ không nổi," Mạch Sanh Tiêu cố rút tay mình ra, "Được chưa hả? Đáp án như thế anh hài lòng chưa? Nếu người thân của anh đang gặp nguy hiểm, anh liệu có thể nhàn nhã đàn hát hay không?"
"Cô gấp gáp thế hả?" Duật Tôn không giận ngược lại còn cười, y cầm lấy một điếu thuốc trên khung đàn lên châm, khói thuốc từ trên tay y nhanh chóng đã loang ra khắp phòng, khiến Sanh Tiêu khó thở , đôi mắt chua xót.
"Phòng tắm tầng hai, tắm cho sạch rồi xuống đây tìm tôi."
Mạch Sanh Tiêu không do dự, đứng dậy, chạy thẳng lên cầu thang hình xoắn ốc.
Trong phòng có áo tắm rất rộng, cô tắm rất nhanh, không cần lau người cho khô, vội vội vàng vàng khoác chiếc áo tắm rồi đi ra ngoài, không mặc quần áo, như thế ít nhất là tiết kiệm được chút thời gian cởi ra.
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy cô như cái xác không hồn, không thèm nhìn cách bày trí trong phòng, cô đi dép lê xông thẳng xuống tầng dưới.
Trên kệ đàn dương cầm có thêm hai ly rượu vang.
Cô bước từng bước tiến lên trước.
Duật Tôn đưa cho cô một ly rượu, Sanh Tiêu nhìn một lúc mới nhận lấy rồi uống một hơi hết sạch, dù không uống quen hương vị cồn nhưng cô vẫn cố nhịn không nhíu mày.
Còn y thì nhâm nhi nó một cách hết sức tao nhã, y dựa lưng vào đàn dương cầm, ánh mắt nóng bỏng dán vào xương quai xanh như ẩn như hiện của cô, "Đàn cho tôi nghe một bản!"
Cô ngoan ngoãn nghelời, mười ngón thon dài mơ hồ chạm lên những phím đàn lạnh như băng.
Sanh Tiêu không hề chú tâm vào bản nhạc, cho đến khi cần cổ bị hơi thở nóng bỏng nuốt lấy, tay cô run rẩy, tiết tấu loạn nhịp, những phím đàn bị sức của ngón tay ấn chặt xuống, thanh âm đẹp đẽ biến thành dài vô tận làm người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
Mặt cô kề sát sườn mặt Duật Tôn, cặp mi dày rậm của y như gần trong gang tấc, trong cặp mắt hiện rõ ngạo mạn và phóng túng, "Để tâm vào, tôi cam đoan là nhanh thôi."
Sắc mặt Sanh Tiêu đỏ ửng, buộc bản thân phải bình tĩnh, cổ tay cô run rẩy không ngừng.
" Nhanh hơn chút nữa, được không?"
"Cô đúng là gấp thật, vừa rồi tôi đâu có cho cô uống thuốc kích thích!" Y cười, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay vuốt ve qua lớp áo trắng, quả nhiên mềm mại, nếu mà dùng sức, có khi còn bấm ra được nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!