Chương 7: (Vô Đề)

Còn giờ phút này, Phó Kinh – người đang trong cơn bối rối – đang tới nhà tìm tôi.

Dù tôi có giấu chuyện nâng đỡ Phó Tùy kỹ cỡ nào, thì cuối cùng nó cũng đến tai anh ta.

Trong mắt anh ta, hành động của tôi chẳng khác gì phản bội.

Vậy nên anh ta đến để chỉ trích tôi.

Nhưng tôi đâu phải ngốc, để mặc người khác đến chỉ tay vào mặt mình mà mắng?

Tôi chẳng thèm ra gặp.

Để mặc anh ta giữa trời hè nắng như đổ lửa, đứng ngoài sân nhà tôi mồ hôi ướt sũng, gương mặt như muốn ăn thịt người.

Hồng Trần Vô Định

Tôi có thể không gặp Phó Kinh, nhưng với Tống Chi Chi – một người được hệ thống buff tận răng – thì chuyện cô ta xuất hiện ở những nơi không nên xuất hiện là điều quá quen thuộc.

Thế nên khi đang trong giờ làm việc, tình cờ gặp Tống Chi Chi, tôi hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.

Gặp tôi, lần này cô ta không giở trò kỳ lạ gì, mà xông thẳng tới để bênh vực cho Phó Kinh.

"Dương Thư Di, trước đây tôi còn thấy cô đầu óc kém cỏi nhưng cũng xem như dễ thương, không ngờ cô lại ngu đến mức này, không giúp Phó Kinh giải quyết khủng hoảng, còn đưa cơ hội vào tay Doãn Tùy. Cô không biết hai người họ là kẻ thù à?"

Vừa gặp tôi, cô ta liền leo lên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích không ngớt.

Tôi nhìn cô ta, chỉ bình tĩnh đáp lại một câu: 

"Cô có thời gian đến đây đổ lỗi cho tôi, sao không nghĩ thử xem mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Đừng quên chính cô là người làm hỏng dây chuyền của người ta, đến một lời xin lỗi cũng không có, mà còn dám nói chuyện chính nghĩa, mặt cô cũng dày thật đấy."

Dù cô ta không quên chuyện hôm đó, nhưng sắc mặt rõ ràng đỏ ửng lên.

Mất một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: 

"Tôi nhầm thôi! Ban đầu tôi định làm hỏng dây chuyền của cô cơ mà!"

"Làm hỏng dây chuyền của tôi?"

Tôi cười lạnh, không nhịn được nữa, giơ tay thẳng tắp, tặng cho cô ta một cái tát.

"Tống Chi Chi, cô đúng là tiện thật đấy."

Nói xong, tôi cũng chẳng buồn phí thời gian dây dưa với loại người này.

Bởi vì ngoài chuyện tình cảm, tôi còn có rất nhiều việc quan trọng hơn cần làm.

Thế nên, tôi lập tức ra lệnh cho bảo vệ: 

Bảo vệ, tiễn khách.

8

Tôi không hề chừa cho cô ta chút mặt mũi nào.

Bảo vệ lôi thẳng đi, giày còn rơi mất một chiếc.

Thật sự là mất mặt.

Mà còn là kiểu mất mặt không ngẩng đầu lên nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!