Chương 6: (Vô Đề)

Anh ta cười, dáng vẻ đương nhiên không thể hợp lý hơn:

"Tôi nhớ trong đồ hồi môn mẹ để lại cho em có một sợi dây chuyền cổ, chính là kiểu mà Vương phu nhân tìm bấy lâu nay. Chỉ cần em đồng ý lấy nó bồi thường cho bà ấy, chuyện hợp tác lần này chắc chắn có thể giữ được."

Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười.

"Phó Kinh, của hồi môn của tôi, tại sao lại phải dùng để tặng người khác thay anh lấy lòng?"

Anh ta sững lại một chút, rồi nhanh chóng phản bác: 

"Chẳng phải sau này chúng ta sẽ kết hôn sao?"

Thì ra anh ta vẫn còn nhớ đến lời hứa năm xưa của chúng tôi.

Nhưng mà –

"Kết hôn? Kết hôn với anh? Vậy còn Tống Chi Chi thì sao?"

Tôi cố tình kéo chủ đề quay về người mà anh ta vẫn luôn bao che.

Không ngoài dự đoán, sắc mặt Phó Kinh lập tức trở nên khó chịu, giọng nói cũng lộ ra sự thiếu kiên nhẫn: 

"Sao lại lôi Chi Chi ra nữa rồi. Tôi chẳng đã nói với em bao nhiêu lần rồi sao? Con bé chỉ là một cô gái đáng thương, tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi. Em đừng cứ nhằm vào cô ấy mãi như vậy."

Nói thật thì, tôi chưa từng thấy ai mặt dày đến mức này.

Nếu được phép, lúc này đây tôi thật sự muốn chửi thẳng vào mặt anh ta một trận.

Nhưng chưa đến lúc.

Tôi vẫn phải nhẫn nhịn, rồi hỏi thêm một câu: 

"Vậy thì, dù là vì tôi, anh cũng không chịu cắt đứt với Tống Chi Chi?"

"Nếu không có tôi, cô bé ấy sống không nổi đâu."

Phó Kinh chẳng chút do dự, lắc đầu.

Tôi cũng khẽ lắc đầu đáp lại: 

"Vậy thì tôi sẽ không dùng của hồi môn của mình để giúp anh đâu."

"Không phải, chúng ta là vợ chồng sắp cưới mà. Sau này của hồi môn của em cũng sẽ mang về nhà tôi. Bây giờ đưa tôi tạm thời xoay xở có gì sai? Ngày trước chính em nói, chúng ta là vợ chồng cũng là đồng minh. Bây giờ em làm thế, sau này tôi còn biết tin em kiểu gì?"

Chiêu đổ lỗi ngược này, Phó Kinh dùng rất thành thạo.

Nhưng anh ta còn chưa kịp đợi tôi trả lời, thì điện thoại của Tống Chi Chi đã gọi tới.

Nhạc chuông riêng biệt vang lên, không cần nghĩ, anh ta liền nhanh chóng nghe máy.

"Cái gì? Anh sẽ lập tức quay lại!"

Dứt lời, Phó Kinh quay người bỏ chạy, không thèm ngoái đầu nhìn tôi lấy một cái.

Hồng Trần Vô Định

Cùng lúc đó, đạn mạc bắt đầu cuộn lên:

[Dạo gần đây xảy ra chuyện gì mà càng lúc càng khó hiểu vậy?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!