Thậm chí còn lấy danh nghĩa vì tôi, nói là để đảm bảo sau này tôi có thể hưởng thụ một cuộc sống t.ì.n. h d.ụ. c viên mãn.
Hồng Trần Vô Định
Sau đó, cô ta sẽ tiếp tục gây chuyện, từng bước khiến nam chính chán ghét mình, còn tôi thì lại yêu sâu đậm nam chính, không rời không bỏ.
Đặt hai bên lên bàn cân, nam chính sẽ dần dần yêu tôi đến mức không thể tự thoát.
Đây chính là kịch bản mà họ đã sắp đặt sẵn.
Nhưng dựa vào đâu mà tôi phải làm kẻ hốt hàng thừa?
Dòng suy nghĩ ào ào như thủy triều rồi dần rút xuống, đúng lúc đó điện thoại tôi cũng vang lên một tiếng đinh rất khẽ.
Mở ra xem, là một đoạn video.
Địa điểm là hành lang của một khách sạn cao cấp, Tống Chi Chi và Phó Kinh vừa bước ra khỏi thang máy đã hôn nhau say đắm, dính lấy nhau không rời, vừa hôn vừa đi đến tận cửa phòng.
Quần áo cả hai đã bắt đầu xộc xệch.
Ngay sau đó, Phó Kinh rút thẻ phòng, mở cửa, hai người vừa hôn vừa lảo đảo bước vào trong.
Cuối cùng, cánh cửa khép lại, chặn mọi thứ mờ ám bên trong.
[Woa, nữ chính thuê người theo dõi nam chính với Chi Bảo luôn à?]
[Nhưng phải nói thật, nam chính với Chi Bảo hôn nhau gợi cảm thật đấy, nhìn mà tui cũng chảy nước miếng luôn rồi...]
[Chứ còn gì nữa, Chi Bảo để huấn luyện nam chính thay cho nữ chính, đã coi trước không biết bao nhiêu phim, trên xe đã trêu chọc đủ kiểu, còn dùng tay giúp nam chính… Ổng nhịn nổi mới lạ!?
Hôn phát là kéo nhau vô khách sạn luôn kìa.]
[Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, liệu nữ chính nhìn thấy cảnh này rồi có còn muốn nam chính nữa không?]
[Nghĩ cái gì vậy?
Nữ chính yêu nam chính đến vậy, dù nam chính có ngủ với cả chục người nữa, cô ấy cũng không bỏ. Huống hồ ngoài tình cảm, hai người còn có hôn ước thương mại.
Trừ khi nữ chính không cần quyền thừa kế nữa, vì nhà họ Phó ngoài nam chính ra thì toàn phế vật, quyền thừa kế Phó thị gần như đã nằm chắc trong tay anh ta rồi.]
[……]
Nhìn mấy dòng bình luận bay ngang, nói là hoàn toàn không để tâm thì chắc chắn là nói dối.
Không phải vì đau lòng.
Mà bởi vì Phó Kinh, ngoài việc là người tôi từng thích thuở nhỏ, còn là đối tác quan trọng của tôi.
Nếu tôi muốn vững vàng giữ lấy quyền thừa kế, thì ít nhất ở giai đoạn này, tôi bắt buộc phải có một đối tượng liên hôn thật sự mạnh để làm hậu thuẫn.
Nhưng giờ, Phó Kinh lại đi ngủ với người khác, ngay cả khi vẫn còn hôn ước với tôi.
Một người đàn ông như vậy, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Thế nhưng, tôi lại không thể dễ dàng từ bỏ hôn ước với nhà họ Phó.
Đúng là một bài toán nan giải.
Nhưng trong hàng loạt đạn mạc, tôi chợt để ý đến một dòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!