Chương 2: (Vô Đề)

Tôi không chỉ giỏi tay, mồm tôi cũng chưa bao giờ thua ai.

Bằng không thì, giữa cái nhà toàn anh chị em cùng cha khác mẹ kia, hôm nay người này hãm hại tôi, ngày mai tôi đáp lễ lại, nếu miệng lưỡi không lanh lẹ thì đến lúc bị lôi ra đối chất, sẽ là kẻ thua đầu tiên.

Còn Tống Chi Chi, với thân phận hiện giờ vốn đã khó xử, ai chẳng biết cô ta là chim sẻ nhỏ mà Phó Kinh nuôi bên người.

Cho nên dù có muốn phản bác lại thì khí thế cũng bị tôi đè bẹp ngay từ đầu.

Cô ta dường như cũng không định tiếp tục dây dưa với tôi, chỉ liếc tôi một cái đầy oán trách, sau đó quay sang nói với Phó Kinh: 

"Anh Phó, em thấy hơi mệt. Anh có thể đưa em qua khách sạn gần đây nghỉ một lát không?"

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, nhà họ Phó và nhà tôi từ trước đến nay vẫn rất thân thiết.

Giờ vì một người phụ nữ không biết điều mà Phó Kinh bỏ về trước, chẳng khác nào không nể mặt ba tôi.

Huống chi còn là đưa phụ nữ vào khách sạn.

Đợi anh ta về, khả năng cao là bị ba mình mắng một trận tơi bời.

Thế nhưng, anh ta chỉ ngập ngừng một chút rồi vẫn nắm lấy tay Tống Chi Chi, trước bao ánh mắt, dẫn cô ta rời khỏi sảnh tiệc.

Tống Chi Chi lúc đi đến cửa, còn cố tình quay đầu lại nhìn tôi một cái.

Ánh mắt đó, rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn.

Ngay lúc ấy, một dòng đạn mạc chậm rãi trôi qua:

[Tôi khóc c.h.ế. t mất, nữ chính tát Chi Bảo rồi mà Chi Bảo vẫn quyết định tối nay tiếp tục huấn luyện nam chính cho nữ chính…]

3

Vì màn kịch lố bịch vừa rồi mà không khí nửa sau của buổi tiệc trở nên khá gượng gạo.

Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục cùng ba tiếp đãi khách khứa.

Mãi đến hơn nửa tiếng sau, khi yến tiệc kết thúc, tôi mới có thể thở phào được một chút.

Còn mấy dòng đạn mạc kia thì xuất hiện quá kỳ lạ, tôi không thể dễ dàng tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể coi thường.

Đã không rõ thật giả, vậy thì nhất định phải cho người đi xác minh.

Vì thế tôi lập tức phái người bám theo Phó Kinh, chỉ để xem lời đạn mạc nói có đúng hay không.

Lùi một bước mà nói, Phó Kinh từ nhỏ đã chín chắn, làm việc luôn có chừng mực.

Có không ít phụ nữ chủ động lao vào vòng tay anh ta, nhưng giữa tôi và anh ta vẫn có một mối hôn ước ngầm.

Nếu lúc này anh ta còn dây dưa với người phụ nữ khác, vậy thì chính là phụ lòng tôi.

Trước đây bao nhiêu năm, anh ta vẫn luôn giữ khoảng cách với người khác rất rõ ràng.

Nếu lần này không nhịn được, vậy cũng chỉ có thể nói rằng anh ta không xứng làm đồng minh của tôi.

Sau khi trở về nhà, đạn mạc lúc ẩn lúc hiện.

Tôi tranh thủ lúc đó, dựa theo những gì nó nói mà điều tra rõ mọi chuyện.

Tôi và Phó Kinh, được xem là nam nữ chính của thế giới này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!