Chương 99: (Vô Đề)

Khi lời nói của Phó Thâm vừa dứt, hai dãy nhà giao dịch ngay lập tức bắt đầu làm việc. Ngay lúc này, trong phòng họp chỉ còn vang lên những tiếng gõ bàn phím vội vàng và những tiếng báo cáo dữ liệu ngắn gọn.

Mọi người đều đang nỗ lực vì một mục tiêu chung, vì một lý tưởng duy nhất.

Lâm Ôn đang trao đổi qua điện thoại với Phương Dư và Giang Việt, cùng họ đồng bộ báo cáo và phân tích dữ liệu. Đột nhiên, Phó Thâm bước đến, rút điện thoại từ tay cậu.

Lâm Ôn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy, tiên sinh?"

"Hai người các cậu chuyển máy sang chỗ Trần Kỳ, tiếp tục làm việc với cậu ấy đi. Còn Lâm Ôn, đi với anh. Chúng ta có việc khác cần giải quyết." Phó Thâm đứng trước màn hình nói một câu ngắn gọn với Phương Dư và Giang Việt, những người cũng đang bối rối ở đầu dây bên kia. Sau đó không chờ phản hồi, hắn dứt khoát cúp máy, chìa tay về phía Lâm Ôn: "Đi thôi, chúng ta vào phòng bên trong."

Họ đang ở trong phòng họp lớn tại tầng cao nhất của công ty Phương Dư. Phòng họp này còn có một phòng khách nhỏ bên trong, được thiết kế kín đáo, riêng tư, rất tiện cho các cuộc trao đổi quan trọng.

Lâm Ôn chỉ nghĩ rằng Phó Thâm có chuyện khẩn cấp muốn giao phó, nên vội vàng ôm theo chiếc laptop, một tay kéo hắn cùng bước vào phòng khách. Cậu còn cẩn thận khóa cửa lại, đảm bảo không ai có thể nghe trộm. Sau khi đã chắc chắn mọi thứ an toàn, Lâm Ôn quay lại, gương mặt nghiêm nghị hỏi: "Ngài cần em làm gì sao, tiên sinh?"

Phó Thâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Ôn, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu vẫn nắm chặt tay mình vì căng thẳng. Hắn không nhịn được, bật cười: "Có chứ." 

Hắn vừa cười vừa vén những lọn tóc lòa xòa trên trán Lâm Ôn, cúi xuống, tiến sát lại gần cậu. Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên môi cậu, giọng nói trầm ấm vang lên: "Anh muốn nhờ em một việc. Hãy hôn anh đi, được không?"

Nếu chiếc laptop trong tay không phải quá đắt giá, có lẽ Lâm Ôn đã ném ngay vào đầu Phó Thâm để giúp hắn tỉnh táo lại. Đây là lúc nào chứ? Là lúc sinh tử cận kề, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi, hai người họ sẽ bị đối thủ ép đến đường cùng, phá sản, mất trắng đó có được không. Thế mà hắn lại... nhờ cậu làm gì cơ chứ?

Hôn hắn?

Lâm Ôn không thể tin vào tai mình. Cậu nhìn Phó Thâm với ánh mắt đầy kinh ngạc, ngập tràn sự hoài nghi, không dám tin những gì mình vừa nghe. Cậu ngập ngừng hỏi lại: "Ngài vừa nói gì cơ?"

Phó Thâm không trả lời ngay. Hắn lấy chiếc laptop từ tay Lâm Ôn, đặt nó xuống bàn. Sau đó, hắn bảo cậu ngồi vào ghế, còn mở sẵn một chai nước đưa cho cậu. Khi Lâm Ôn bắt đầu tự nhủ rằng có lẽ mình đã tưởng tượng quá nhiều, Phó Thâm lại bất ngờ quỳ xuống trước mặt cậu. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào cậu, rồi lặp lại câu hỏi, giọng nói đầy chân thành và trầm ấm: "Em có thể hôn anh không?"

Tư thế của Phó Thâm có chút gì đó giống như đang cầu xin, nhưng nụ cười trên môi hắn vẫn dịu dàng và thư thái. Ánh mắt nhìn Lâm Ôn không mang chút ép buộc nào, tự nhiên như thể đây chỉ là một câu nói bâng quơ. Dường như, dù Lâm Ôn đồng ý hay từ chối, điều đó cũng chẳng làm thay đổi điều gì ở hắn.

Nhưng chính sự chân thành trong ánh mắt ấy lại khiến Lâm Ôn không thể từ chối.

Cậu nhớ đến bóng dáng cô độc của Phó Thâm đứng lặng lẽ trên ban công vào lúc nửa đêm, điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy âm thầm. Cậu nhớ đến vẻ thất thần của hắn khi cả hai đến đây, và cả đôi bàn tay run rẩy khi hắn nắm lấy tay cậu.

Lòng cậu chợt quặn thắt. Cậu đau lòng, lo lắng cho Phó Thâm, và... không thể ngăn mình cúi xuống.

Bên ngoài, Phó Thâm luôn phải giữ vững phong thái điềm tĩnh, che giấu mọi cảm xúc để truyền niềm tin cho những người trông cậy vào hắn.

Nhưng trong căn phòng nhỏ này, cánh cửa phòng bị khóa kín, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hắn và Lâm Ôn. Hắn có thể buông bỏ lớp vỏ ngụy trang, lặng lẽ lộ ra sự yếu đuối và bất an, dịu dàng hỏi người mình yêu —— "Em có thể trao cho anh một nụ hôn không?"

Lâm Ôn làm sao có thể từ chối được.

Cậu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Phó Thâm lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua trên môi hắn.

Nụ hôn ấy không mang theo d*c v*ng hay bất kỳ toan tính nào. Đơn thuần là một sự an ủi, một lời trấn an. Dù chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, cả hai đều cảm nhận được sự yên bình và vững lòng giữa những cơn sóng dữ.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này, bọn họ vẫn có được khoảng lặng bình yên, có thể không cần phải suy nghĩ đến chuyện gì, không cần phải lo lắng kết quả ra sao, lặng lẽ ở bên nhau và yêu nhau.

Sau một lát, họ lại quay trở về vị trí của mình, chăm chú nhìn vào biểu đồ chứng khoán chiếu trên màn hình trong phòng khách nhỏ, phân công rõ ràng và nhanh chóng bắt tay vào công việc cần làm.

Hàn Thiên Minh tiến hành các giao dịch một cách cực kỳ thận trọng. Ban đầu, ông ta cho một vài cổ phiếu nhỏ vào thị trường để thăm dò, thoạt nhìn dường như không hề có mối liên hệ gì. Ban đầu ngay cả Phó Thâm và đội của hắn cũng không phát hiện ra bất thường. Mãi đến khi Giang Việt, người am hiểu tình hình tại Anh hơn, nhận ra có điều không đúng. Anh lần theo dấu vết, điều tra sâu hơn mới phát hiện công ty đứng sau thao túng những giao dịch này từng được Hàn Thiên Minh đầu tư.

Phương Dư cũng nhận ra các công ty mà họ dự đoán ban đầu có khả năng là mục tiêu tấn công chính của Hàn Thiên Minh giờ đây chỉ là những mồi nhử. Tài sản của các công ty đó đã được bí mật chuyển đi từ trước.

Điều này đồng nghĩa với việc nguồn vốn mà họ đưa vào thị trường để sẵn sàng đối đầu đã trở nên vô dụng, ngay từ lúc khởi đầu họ đã rơi vào thế bất lợi.

Lâm Ôn nghe báo cáo xong, mày nhíu chặt, lập tức gọi điện trao đổi tiến độ và sắp xếp kế hoạch tiếp theo với Trần Kỳ. Nhưng khi vừa dứt cuộc gọi, quay đầu lại, cậu bắt gặp cảnh Phó Thâm đang nhàn nhã pha một ấm trà. Hắn chẳng có vẻ gì là đang đối mặt với một cuộc chiến sống còn mà ung dung vừa nhấm nháp trà, vừa xoay bút trên tay.

Lâm Ôn suýt nữa tưởng rằng mình không tham gia vào một trận chiến khốc liệt nào cả mà chỉ đang dự một cuộc thi kinh doanh giả lập dành cho học sinh trung học. Còn Phó Thâm – dường như là tới để làm giám khảo chấm điểm ấy.

"Tiên sinh." Lâm Ôn không hài lòng, gọi hắn một tiếng. Nhưng khi thấy ánh mắt bình thản mà sâu thẳm của Phó Thâm nhìn lại, cậu khựng lại. Dựa vào sự hiểu biết của mình về hắn, Lâm Ôn cảm thấy sự ung dung này chắc chắn có lý do. Cậu đổi giọng, hỏi: "Có phải sáng nay ngài đã lường trước rằng tình hình khởi đầu sẽ bất lợi như thế này, đúng không? Ngài đã có sẵn phương án đối phó rồi phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!