Chương 98: (Vô Đề)

Cuộc chiến cuối cùng với Hàn Thiên Minh rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.

Ngay trong ngày Hàn Tri bị cảnh sát bắt đi, Hàn Thiên Minh đã nhanh chóng trốn ra nước ngoài, tránh sự truy lùng của cảnh sát.

Phó Thâm đã dự đoán trước điều này, nên khi nghe tin ông ta bỏ trốn, hắn cũng không mấy ngạc nhiên. Dù sao Hàn Thiên Minh cũng là một con cáo già lão luyện trên thương trường bao năm, Hàn Tri làm ra chuyện ngu ngốc như vụ bắt cóc, ông ta tuyệt đối không thể ở lại trong nước ngồi chờ chết, chờ bị cảnh sát đến bắt. Huống hồ, nhà họ Bạch đã sớm chạy trốn sang Ireland, chắc chắn Hàn Thiên Minh cũng đã nhận được tin tức về đoạn băng ghi hình.

Với Hàn Thiên Minh, những đứa con trai có thể "tái sinh" ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào nên không đủ giá trị để ông ta mạo hiểm ở lại và tiêu tốn nguồn lực. Tiền bạc, đối với ông ta mới là thứ có giá trị lớn nhất, nó là công cụ để ông ta xây dựng lại cơ đồ.

Mà chưa đầy hai ngày sau khi Hàn Tri bị bắt, Hàn Duyệt cũng phát hiện rằng toàn bộ dòng tiền trong tập đoàn, cùng các tài sản có thể chuyển nhượng, đều đã bị Hàn Thiên Minh âm thầm chuyển đi ngay từ lúc ông ta vừa trở về nước. Thứ duy nhất ông ta để lại cho hai mẹ con cô là một khoản nợ khổng lồ và những lỗ hổng tài chính không cách nào bù đắp nổi.

"Bán con bỏ vợ, đây chính là phong cách làm việc của Hàn Thiên Minh. Trong mắt ông ta, chẳng có thứ gì quan trọng hơn tiền của mình. Kho hàng ở Anh chính là con đường rút lui ông ta đã chuẩn bị từ lâu. Vậy thì việc ông ta trốn ra nước ngoài cũng vẫn nằm trong dự liệu của chúng ta."

Phó Thâm ngồi trong văn phòng, cầm tập tài liệu trong tay bình thản nói với Trần Kỳ, người ngồi đối diện.

Vài tuần không gặp, những vết cào xước trên mặt Trần Kỳ gần như đã lành hẳn, chỉ để lại những vết sẹo cực kỳ mờ nhạt.

Phương Dư đã công khai bày tỏ sự chán ghét đối với anh ta, cô chặn mọi thông tin liên lạc, thậm chí còn thông qua cha mẹ gửi lời rằng cô không muốn gặp lại anh ta thêm lần nào nữa.

Phương Dư là một người phụ nữ mềm mỏng và dịu dàng, nhưng cô cũng đủ quyết đoán. Một khi cô đã quyết định cắt đứt mối quan hệ, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không bao giờ có đường quay lại.

Trần Kỳ hoàn toàn hiểu rõ rằng, mối quan hệ giữa anh ta và Phương Dư đã chấm dứt triệt để, không còn chút hy vọng nào nữa.

Sau hai ngày chìm đắm trong men rượu tại quán bar, anh ta cuối cùng cũng tỉnh táo, tập trung toàn bộ năng lượng của mình vào công việc. Anh đã cắm trại trong văn phòng suốt mấy ngày liền, cùng Phó Thâm thảo luận về kế hoạch tiếp theo.

"Những mối quan hệ ở nước ngoài về cơ bản đã được chúng tôi thâm nhập gần như xong xuôi. Chỉ là còn một vài khoản cổ phiếu gặp trục trặc về mặt thủ tục. Ngày mai tôi sẽ bay sang đó, cố gắng giải quyết xong trong tuần này. Nhưng mà..."

Trần Kỳ chỉ vào những đường cổ phiếu đang chạy trên màn hình máy tính, đôi mày nhíu chặt: "Cậu vẫn chưa xác định được ai đứng sau thao túng những cổ phiếu này đúng không? Hiện tại không thể chắc chắn rằng chúng có phải là quỹ bí mật mà Hàn Thiên Minh đang nắm giữ hay không. Đây là một rủi ro rất lớn. Cậu thực sự muốn thu lưới vào lúc này và đối đầu trực diện với Hàn Thiên Minh sao?"

"Hiện giờ hai người đang thi nhau xem ai có thể khiến đối phương phá sản trước. Nói trắng ra là, so xem ai có nhiều tiền hơn. Trong tình thế không có đủ cơ sở chắc chắn như hiện tại mà ra tay, Phó Thâm..." Trần Kỳ lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình, "Cậu phải hiểu rằng nếu lần này cậu thua, thì cậu sẽ mất trắng. Là hoàn toàn trắng tay đấy."

Trần Kỳ gõ bút lên mặt bàn, nghiêm giọng nói: "Tất cả những gì cậu đã dày công xây dựng trong những năm qua, toàn bộ thành tựu và công sức, sẽ trong chớp mắt hóa thành bọt nước. Nói một cách khó nghe, Phó tổng, đến cả tiền mua viên gạch dưới chân cậu cũng không còn."

Phó Thâm vừa định lên tiếng phản bác thì nghe thấy vài tiếng gõ cửa. Tiếp đó là cái đầu của Lâm Ôn khẽ thò vào, mái tóc vốn luôn hơi rối của cậu như càng thêm bù xù. Cậu giơ chiếc hộp giữ nhiệt trong tay, khẽ lắc trước mặt Phó Thâm: "Xin lỗi đã làm phiền, hai người còn bận lâu không? Đến giờ ăn trưa rồi."

Ngay lập tức, Phó Thâm bật cười.

Từ sau lần Lâm Ôn suýt gặp chuyện không may, Phó Thâm luôn cảm thấy lo lắng, bèn ở lì trong căn hộ thuê của Lâm Ôn suốt nửa tháng trời. Cuối cùng, hắn bị Lâm Ôn – người không chịu nổi sự quấy rầy – vừa đỡ eo vừa đẩy ra khỏi nhà, bắt hắn quay lại làm việc.

Dù vậy, sau khi Lâm Ôn xảy ra chuyện, Phương Dư vẫn luôn cảm thấy áy náy, cũng cảm thấy mình đuối lý nên đã mạnh tay gỡ bỏ lệnh cấm đối với Phó Thâm ở cửa nhà ăn, thay vào đó là một tấm áp phích A4 của Trần Kỳ. Nhờ thế, Phó Thâm giờ có thể thoải mái ra vào công ty của Lâm Ôn. Mà khi nào hắn bận không rời đi được, Lâm Ôn sẽ tự mang cơm đến cho hắn.

Trần Kỳ nhìn cảnh hai người mặn nồng ngọt ngào, lại nhớ đến bản thân mình đang độc thân còn vừa bị tổn thương nặng nề. Không muốn nhìn thêm để khỏi phiền lòng, anh ta đứng dậy xin phép rời đi.

Trước khi Trần Kỳ kịp ra khỏi cửa, Phó Thâm lên tiếng: "Tôi sẽ không thua."

"Cho dù thua, mất sạch mọi thứ, thì vẫn sẽ có người nuôi cơm tôi mà."

Cuối cùng, Trần Kỳ ra khỏi phòng với gương mặt tối đen như đáy nồi, khiến Lâm Ôn không khỏi ngạc nhiên nhìn anh vài lần. Sau đó cậu quay sang hỏi Phó Thâm: "Chẳng lẽ vì em làm gián đoạn tiến độ của hai người mà luật sư Trần tức giận vậy sao? Hay để em gọi anh ấy quay lại, em có thể đợi thêm một chút nữa."

Phó Thâm nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay Lâm Ôn, lắc đầu đáp: "Cậu ta đến thời kỳ mãn kinh thôi, em đừng để ý."

Ngoài cửa, Trần Kỳ – người chỉ mới 27 tuổi (?) – hắt xì một cái thật to. Anh chửi thầm sự vô tình lạnh lùng của đám tư bản.

Bên trong, Lâm Ôn cầm bát súp nếm thử một ngụm, khẽ nhíu mày: "Chết rồi, hơi mặn. Lúc nấu xong mẹ đi nghe điện thoại, em đoán không chắc nên lỡ tay bỏ thêm muối. Đúng là mặn thật."

Phó Thâm cũng bưng bát súp lên uống thử, rồi bắt chước giọng điệu của Lâm Ôn, nhăn mặt nói: "Chết rồi —— vừa đúng vị anh thích."

Lâm Ôn vốn đang cau mày, nhưng lập tức bật cười vì câu nói đùa của Phó Thâm. Cậu đẩy bát súp của mình sang trước mặt Phó Thâm, chớp mắt nói: "Được thôi, nếu tiên sinh thích, vậy ngài uống nhiều một chút. Không uổng công em hầm hai tiếng."

Phó Thâm vừa cười vừa gật đầu, ngửa cổ uống sạch bát súp mặn như thuốc độc kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!