Chương 97: (Vô Đề)

Mở đầu đoạn băng là một cảnh quay không quá rõ nét, khung hình có phần mờ ảo như phủ sương, và chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao vang lên. Sau đó, máy quay từ từ nâng lên, cố định vào một cổng vòm với biển hiệu ghi chữ "Viện phúc lợi".

Trong khung hình màu xanh nhạt của máy quay CCD, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Phó Tuệ xuất hiện. Dù chỉ là hình ảnh mờ ảo trong chiếc máy quay cũ kỹ, nhưng sự xinh đẹp trẻ trung trên khuôn mặt cô vẫn không thể che giấu.

Bên ngoài đoạn băng, Phó Thâm đang theo dõi hình ảnh mười năm trước của chị gái mình, ngón tay bất giác siết chặt. Lâm Ôn nhận ra và nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn như một cách an ủi.

Năm đó, Phó Tuệ vừa tròn 27 tuổi, cũng là năm thứ hai sau khi cô kết hôn với Hàn Thiên Minh. Cuộc sống của cô lúc này thật viên mãn: hạnh phúc trong hôn nhân, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên, có một điều tiếc nuối là dù đã thử mọi phương pháp điều trị trong hơn một năm, cô vẫn không thể mang thai.

Cũng may bản thân Phó Tuệ không phải kiểu người quá xem trọng việc sinh con, cô không xem nó là một trọng trách bắt buộc trong sinh mệnh của một người phụ nữ, vì thế cô xem chuyện có con là chuyện tùy vào duyên phận. Tuy nhiên, cô nhận ra chồng mình rất yêu trẻ con. May mắn thay, cả hai đều có suy nghĩ cởi mở, không quan tâm đến chuyện huyết thống. Với họ, khái niệm "dòng máu truyền thừa" chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.

Vì vậy, sau khi bàn bạc, hai vợ chồng quyết định đến viện phúc lợi để nhận nuôi một đứa trẻ.

Hôm nay chính là ngày bọn họ hoàn tất các loại thủ tục, tới đón đứa bé kia về nhà. 

Có thể thấy Phó Tuệ rất mong chờ thành viên mới của gia đình. Bởi rõ ràng cô đã chăm chút cho bản thân hơn thường ngày, thay bộ vest tối màu nghiêm túc thường mặc ở công ty bằng một chiếc váy dài sáng màu. Dù trong đoạn băng có màu sắc tối tăm, cô vẫn toát lên vẻ rạng rỡ và nổi bật. 

Nhưng dù cố gắng tỏ ra thoải mái, Phó Tuệ vẫn có chút hồi hộp. Vừa chỉnh lại trang phục, cô vừa lo lắng hỏi người cầm máy quay: "Em mặc thế này ổn không, Thiên Minh? Hôm nay em trang điểm có đậm quá không? Anh nói xem đứa trẻ ấy có chịu đi theo chúng ta không? Lần trước em đến đây, em mặc đồ đi làm nghiêm túc quá, còn giữ nét mặt căng thẳng nữa. Liệu thằng bé có nghĩ em dữ quá, không muốn em làm mẹ nó không?" 

Hàn Thiên Minh lúc đó vẫn đang đóng vai người chồng mẫu mực, yêu thương vợ mình, tay ông ta cầm máy quay, giọng nói đầy dịu dàng: "Sao lại thế được? Em là người tốt như vậy, đứa trẻ nào chẳng muốn em làm mẹ nó. Đừng lo, em thả lỏng tinh thần đi... em đứng ra giữa một chút, anh chụp cho em một tấm để bộ phận PR của công ty dùng làm tài liệu từ thiện." 

"Không cần đâu, chúng ta quay video làm kỷ niệm là được rồi." Phó Tuệ hơi nhíu mày rồi thả lỏng, cười bước đến khoác tay Hàn Thiên Minh rồi nói tiếp: "Việc nhận nuôi vốn là ý muốn cá nhân của chúng ta, em không muốn biến chuyện này thành sự kiện thương mại. Đối với em, việc nhận nuôi hay tự mình sinh con chẳng khác gì nhau. Đứa trẻ ấy sẽ là người em yêu thương suốt cả đời." 

Hàn Thiên Minh bật cười, xoay người đưa máy quay cho trợ lý đi cùng. Trong khung hình, ông ta dịu dàng vỗ nhẹ tay Phó Tuệ: "Nghe lời bà xã, vậy không chụp nữa nhé. Đợi lát nữa đón con ra, chúng ta sẽ chụp ảnh gia đình ba người làm kỷ niệm." 

Hai người vui vẻ trò chuyện, tay trong tay cùng nhau bước vào viện phúc lợi. 

Khung hình bỗng ngừng lại một chút, rồi một lát sau, Phó Tuệ và Hàn Thiên Minh dắt tay một đứa trẻ bước ra ngoài. 

Có một điểm kỳ lạ đó là, Phó Tuệ hình như không còn tỏ ra vui vẻ như lúc bước vào nữa. Cô nắm tay Hàn Tri khi ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng thần thái có phần đượm buồn. Mãi cho đến khi Hàn Thiên Minh nhắc nhở về việc chụp ảnh gia đình, cô mới bừng tỉnh. Cô cúi xuống xoa đầu Hàn Tri và cười nói: "Từ nay mẹ sẽ là mẹ của con, Hàn Tri. Con sẽ nhận được tất cả tình yêu mà mẹ và ba dành cho con." 

Hàn Thiên Minh cũng cười, vỗ nhẹ vào lưng Hàn Tri, rồi đứa trẻ ngại ngùng tiến lên, ôm lấy cổ Phó Tuệ, gọi một tiếng: "Mẹ."  

Chỉ một câu gọi ấy đã làm Phó Tuệ xua tan mọi sự lo âu, thay vào đó là niềm hạnh phúc ngập tràn. Cô như một ngườivừa nhận được món quà vô cùng quý giá, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Hàn Thiên Minh rồi lại nhìn Hàn Tri, ôm chặt con vào lòng, hạnh phúc nói với trợ lý: "Con trai của tôi này." 

Mọi người xung quanh đều bị vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy làm cho bật cười, khung cảnh trong băng ghi hình lúc đó tràn ngập tiếng cười vui vẻ. 

Từ đó trở đi, ai ai cũng biết rằng Phó Tuệ đã có một đứa con mà cô ấy hết mực yêu thương. 

Cô bắt đầu học nấu ăn cho Hàn Tri, chăm lo công việc gia đình, nghiên cứu tâm lý học trẻ em để giúp con trai mình có một tuổi thơ thoải mái. Dù công việc có bận rộn đến đâu, cô cũng luôn dành thời gian về nhà để cùng Hàn Tri ăn mừng mỗi sinh nhật của cậu ta. 

Cuốn băng thứ hai ghi lại mười sinh nhật của Hàn Tri từ lúc cậu sáu tuổi đến mười sáu tuổi, và tất cả những khoảnh khắc ấy đều do chính Phó Tuệ ghi lại. 

Trong những thước phim đó, cô cười tươi rạng rỡ, có lúc vì làm bánh không thành công mà rơi nước mắt, lại có lúc vui vẻ náo nhiệt cùng gia đình trong những buổi tiệc, tựa như một người có cuộc sống hoàn hảo và hạnh phúc nhất thế gian. 

Thế nhưng, tất cả những giả tạo ấy đều sụp đổ sau sinh nhật thứ mười sáu của Hàn Tri. 

Cuốn băng thứ ba được phát lại. 

Trong phòng khách của biệt thự, góc quay của máy quay hơi lệch, người phụ nữ luôn vui vẻ và tràn đầy năng lượng giờ đây lại đột ngột chìm vào nỗi buồn. Trong khung hình nghiêng, cô càng lộ rõ vẻ đau khổ. 

Phó Tuệ ném một hợp đồng lên người Hàn Thiên Minh: "Hai triệu tiền dự án của công ty anh đã chuyển đi đâu rồi?" 

Trong màn hình, Hàn Thiên Minh không còn là người đàn ông dịu dàng và khiêm nhường như xưa. Trước mặt Phó Tuệ, ông ta cúi gằm mặt, dường như không hề để ý đến sự tức giận của cô, cũng không nhìn đến hợp đồng bị ném ra, ông ta chỉ thản nhiên đáp: "Tiền dự án dĩ nhiên là đầu tư cho dự án rồi. Mấy năm nay em không tham gia vào, không hiểu hợp đồng cũng là bình thường.

Dự án có lãi có lỗ, thua lỗ hai triệu là chuyện bình thường." 

"Bình thường? Anh nghĩ tôi ngu à, Hàn Thiên Minh! Anh đã đưa hết tiền của công ty cho một công ty ma! Đây là làm ăn thua lỗ bình thường sao? Một dự án bình thường lại cần làm hai cuốn sổ sách giả để qua mặt công ty sao?! Anh đang lợi dụng chức vụ để chiếm đoạt tài sản đấy! Đây là phạm pháp có thể ngồi tù như chơi anh có biết không?!" 

Phó Tuệ tức giận đến mức cơ thể run rẩy. Cô phải dừng lại một chút để hạ nhiệt, rồi quay người tìm thuốc. Nhưng Hàn Thiên Minh lại kéo cô lại một cách mạnh mẽ: "Chỉ cần em không nói, thì ai mà biết hai triệu kia đã dùng vào đâu chứ? Phó Tuệ, không phải em luôn nói đó sao, chúng ta là người một nhà. Cổ phần công ty cũng có phần của tôi. Tôi dùng chút tiền để làm việc riêng, thì có sao?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!