__Chòi ơi dịch tới khúc tái sinh là đang nghe bài tái sinh luôn nên cho mn nghe chung hí hí
Khi Phó Thâm giật mình tỉnh dậy, hắn phát hiện mình không ở hiện trường tai nạn đẫm máu, cũng chẳng phải trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Trái lại, hắn đang ở trong một góc quầy bar đầy tiếng cụng ly và ánh đèn lấp lánh.
Trần Kỳ đang khoác vai hắn, toàn thân phả ra mùi rượu nồng nặc, vừa nhét cốc rượu vào tay hắn vừa lè nhè: "Đã bảo hôm nay không say không về rồi cơ mà? Anh em tôi thất tình đấy! Thất tình! Vậy mà cậu mới uống có mấy chén đã giả vờ say là sao? Được rồi, để tôi rót đầy cho cậu, cạn!"
Phó Thâm đẩy cốc rượu ra, tay chụp lấy cổ tay đeo đồng hồ của Trần Kỳ, nhíu mày hỏi gay gắt: "Hôm nay là ngày mấy?"
"Hả? Hôm nay à? Hình như là ngày mùng 5 thì phải..." Trần Kỳ lơ mơ, cầm một chiếc điện thoại trên bàn — chẳng biết của ai — bật màn hình sáng lên nhìn: "Ừ đúng rồi, ngày 5 tháng 11, làm sao? Có việc gì à? Nhưng có việc thì hôm nay cậu cũng phải uống với tôi! Tôi thất tình cơ mà, việc của cậu không đáng hai tỷ thì đừng hòng đi!"
Phó Thâm không để ý đến Trần Kỳ vừa kéo ống tay áo mình vừa gào khóc thảm thiết, chỉ cảm giác được toàn thân hắn như có luồng máu lạnh trào ngược, lạnh lẽo đến mức hắn phải rùng mình.
Thời gian lại một lần nữa đảo ngược về.
Nhưng lần này, hắn tỉnh lại ở hai tuần trước.
Nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này?
Tại sao?
Tại sao hắn bị chiếc xe tải mất kiểm soát tông trúng, rồi lại tỉnh lại ở hai tuần trước?
Phó Thâm sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã quen với những sự kiện to tát, những chuyện kỳ bí, bí ẩn cũng đã từng nghe qua, nhưng chưa bao giờ có vấn đề quái lạ nào giống vậy phát sinh trên người hắn mà lại không cách nào giải thích được thế này.
Phó Thâm suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn nhận ra hai lần đảo ngược thời gian đều có một điểm chung: hắn đều tận mắt chứng kiến cái chết của Lâm Ôn ở khu biệt thự.
Vậy nếu suy ngược lại, liệu có phải nếu hắn không xuất hiện ở khu biệt thự vào ngày 18, không làm nhân chứng cho cái chết đó, thì chuyện đảo ngược thời gian không thể tưởng tượng nổi này có thể chấm dứt không?
Phó Thâm ở nhà suy nghĩ suốt hai ngày, nhiều lần phân tích và tính toán mọi khả năng. Sau khi kết luận suy luận của mình không có lỗ hổng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi hắn lại dành một chút thời gian suy nghĩ về vấn đề vốn đã xuất hiện ngay trước mắt nhưng hắn chẳng buồn để ý: Người tên Lâm Ôn kia, tại sao lại tự sát?
Lần trước hắn đã điều tra sơ qua. Hắn biết rằng Lâm Ôn chưa học xong đại học đã trở thành tình nhân của Hàn Tri. Nhưng Hàn Tri vốn là kẻ bạc tình, có mới nới cũ. Hai năm gần đây chẳng còn quan tâm đến cậu nữa. Cậu ta cặp kè với vô số người khác bên ngoài, thậm chí đã quên béng Lâm Ôn từ lúc nào.
Loại người giống Hàn Tri trong vòng này không thiếu. Tình nhân bất mãn lấy mạng sống ra uy h**p để đòi danh phận cũng chẳng phải chuyện hiếm. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là vấn đề lợi ích, mà những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì với những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như cậu ta, vốn chẳng đáng bận tâm, cho nên rất ít khi có chuyện hỗn loạn liên quan đến mạng người thế này.
Vậy còn Lâm Ôn này thì sao?
Thời điểm cậu ta quyết tuyệt nhảy lầu như vậy, cũng là vì lợi ích đạt được không đủ lớn?
Phó Thâm cầm tập tài liệu về Lâm Ôn lên xem một lúc, rồi dứt khoát gấp lại.
Cho dù Lâm Ôn vì bất cứ nguyên nhân gì, đối với hắn mà nói, không có gì đáng để tâm. Hắn và Lâm Ôn chỉ là những người thoáng qua trong cuộc đời nhau. Hắn không cần thiết phải tìm hiểu ngọn ngành. Chỉ cần ở nhà, không đi đâu cả, cho đến khi ngày 18 qua đi, mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo.
Hắn sẽ tiếp tục phát huy giá trị của mình trên bàn đàm phán, tiếp tục hoàn thành các mục tiêu của mình.
Còn Lâm Ôn sẽ ra sao, đó không phải là vấn đề hắn cần bận tâm.
Việc không liên quan đến mình, không cần để ý.
Phó Thâm biết mình lạnh lùng và ích kỷ, nhưng hắn luôn coi đó là ưu điểm của mình và không ngừng tự ca ngợi điều đó. Vì vậy, Phó Thâm chọn cách không làm gì cả, sống cuộc sống theo khuôn mẫu của mình, cho đến ngày 11 tháng 11.
Hắn mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, hắn lại thấy khu biệt thự đó, thấy ánh đèn đường vàng vọt, con mèo đen lang thang, những bông hoa héo úa trong sân và người ấy – vẫn như mọi khi, không có chút sức sống nào. Hắn thấy cánh cửa sổ của tòa nhà cao tầng được mở ra, người bên trong lặng lẽ rơi lệ nhìn ánh trăng, rồi bất ngờ nhảy xuống một lần nữa, không hề do dự.
Lâm Ôn lại chết thêm một lần.
Trong giấc mơ của hắn.
Phó Thâm giật mình tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Theo thói quen, hắn đưa tay lau mặt, nhưng rồi phát hiện ra trong giấc mơ này, mình cũng đang khóc, nước mắt chảy đầy trên mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!