Chương 50: (Vô Đề)

Những tin đồn kiểu "bao nuôi," "tình tay ba" dù máu chó đến đâu, chỉ cần hình ảnh mơ hồ, bầu không khí căng thẳng, giằng co là đủ thu hút một nhóm đông người hiếu kỳ. Nhưng dù hấp dẫn thị giác đến mấy, những tin tức dạng này cũng chỉ có sức hút giới hạn, và phần lớn công chúng không quan tâm đến những câu chuyện nửa thực nửa giả như vậy mỗi ngày.

Nhưng khi chúng kết hợp với một vụ án giết người, mức độ chấn động và sự chú ý bỗng được nâng lên một tầm cao mới.

Lời nói không che giấu của Lâm Ôn vừa dứt, những tiếng bàn tán vốn chỉ là thì thầm nay bỗng chốc to dần, những âm thanh kinh ngạc vang lên không dứt. Đến cả những máy quay lén qua cửa xe cũng được thay thế bằng thiết bị độ phân giải cao hơn, táo bạo mở cửa xe, hướng thẳng vào để quay trực tiếp. Ống kính dài, máy ảnh lớn vây kín thành một vòng.

Lâm Ôn siết chặt lòng bàn tay mình, không nhìn vào ánh mắt đầy cảm xúc từ xung quanh, chỉ thẳng thắn đối mặt Hàn Tri và nói: "Cậu nghĩ rằng những việc mình đã làm có thể giấu giếm cả đời sao? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ mãi mãi không biết cái gọi là 'cứu tôi' của cậu thực chất chỉ là một cái bẫy được dàn dựng cẩn thận sao? Hàn Tri, tại sao tôi phải đối xử với cậu như vậy?"

Lâm Ôn cười hừ một tiếng, nhìn về phía Hàn Tri, trong ánh mắt chứa đầy sự trào phúng và mỉa mai. Nhưng ánh mắt ấy là chế giễu Hàn Tri, hay là chế giễu chính bản thân ngu ngốc của cậu trước đây, thì chỉ có mình Lâm Ôn biết.

"Câu hỏi này, cậu nên tự hỏi chính mình. Hàn Tri, cậu nói cho tôi biết, kẻ đã giết mẹ và em tôi, tôi nên đối xử thế nào? Mối thù giết người thân, tôi nên báo đáp ra sao? Những gì cậu mất hôm nay, so với hai mạng người, chẳng là cái thá gì cả."

Những tiếng bàn tán dần ngừng lại, không gian rơi vào sự im lặng kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng 'tách tách' của máy ảnh liên tiếp vang lên.

Khi nghe nhắc đến chuyện cũ, phản xạ đầu tiên của Hàn Tri là muốn phủ nhận. Nhưng khi cậu ta vừa mở miệng, đối diện với ánh mắt tràn đầy hận thù của Lâm Ôn, tất cả lời lẽ đều nghẹn lại.

Ánh mắt đó, cậu ta chưa từng thấy bao giờ.

Tất cả tình yêu say đắm đã không còn. Sự bao dung bất đắc dĩ đã biến mất. Ngay cả nỗi đau buồn thương xót cũng chẳng còn. Chỉ còn lại sự hận thù sâu sắc và nỗi đau như ăn vào xương tủy.

Những mất mát trong hai năm qua, và sự lạnh lùng của Lâm Ôn từ khi trở về, chưa bao giờ khiến Hàn Tri cảm thấy như lúc này – rằng người trước mắt thực sự đã không còn chút cảm xúc nào dành cho cậu ta nữa.

Lâm Ôn thực sự không còn yêu cậu ta.

Khoảnh khắc đó, Hàn Tri cuối cùng cũng nhận ra, một số thứ đã mãi mãi vuột khỏi tầm tay. Cậu ta lắp bắp, hoảng hốt đến mức không biết nói gì: "Lâm Ôn, Tiểu Ôn, không phải như vậy đâu! Tôi có thể giải thích mà, chuyện này không liên quan đến tôi, thật sự không phải tôi..."

"Cậu muốn nói rằng tất cả là trách nhiệm của vị hôn thê của cậu sao?"

Hàn Tri vẫn còn ngã ngồi trên mặt đất, chưa kịp đứng dậy, ngây ngẩn nhìn Lâm Ôn. Biểu cảm bối rối và hoang mang của cậu ta được diễn trọn vẹn, đến mức nếu là trước kia, khi chưa xảy ra chuyện gì, Lâm Ôn nhất định sẽ vì dáng vẻ này mà nghi ngờ bản thân mình nghĩ quá nhiều, hiểu lầm Hàn Tri, rồi tự kiểm điểm bản thân.

Nhưng khi lòng tin và tình yêu đã bị phá vỡ từng chút một qua những lời dối trá và sự nhục nhã, bất kỳ biểu cảm đau khổ nào của Hàn Tri giờ đây, trong mắt Lâm Ôn, đều trở nên rẻ rúng.

Lâm Ôn nghiêng đầu, khẽ cười, che giấu ánh lệ thoáng hiện trong mắt, cúi người xuống, nói nhỏ: "Tôi biết vụ tai nạn năm đó là do Bạch Nhiễm gây ra, cũng biết chính cậu đã giúp cô ta rời đi và đổi người khác chịu tội thay. Hàn Tri, tôi đã biết tất cả từ lâu rồi. Không phải tôi không vạch trần cậu ngay khi trở về vì tôi không có chứng cứ, cũng không phải vì tôi còn chút ảo tưởng nào với cậu.

Tôi chỉ muốn cậu mất nhiều hơn nữa."

Lâm Ôn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng non ngoài cửa sổ hai năm trước, bị vấy máu và hoen gỉ, giọng nói lạnh lùng: "Tôi trở về, chính là để khiến cậu trắng tay."

Hàn Tri bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt đầy hoang mang lập tức tan biến.

Hành động khác thường của Lâm Ôn đối với cậu ta, sự ra đi hai năm trước, và tất cả những gì xảy ra gần đây cuối cùng đã có lời giải thích thực sự. Nhưng đáp án ấy lại khiến Hàn Tri hoảng sợ đến mức không dám tin.

Lâm Ôn biết rồi.

Lâm Ôn đã biết tất cả.

Sự thật về vụ tai nạn xe hơi năm năm trước, cùng những hậu quả liên tiếp mà suy nghĩ điên rồ trong khoảnh khắc ấy của Hàn Tri đã tạo ra – Lâm Ôn đều biết rõ..

Đây mới chính là lý do tại sao Lâm Ôn lại đối xử với cậu ta như vậy.

Trước khi Lâm Ôn nhắc đến Bạch Nhiễm, cậu ta vẫn còn nuôi hy vọng may mắn rằng Lâm Ôn chỉ nghe được chút tin tức lẻ tẻ, không đủ đầy đủ. Chỉ cần Lâm Ôn không biết toàn bộ sự thật, cậu ta vẫn còn khả năng lừa gạt thêm một lần nữa, đẩy toàn bộ trách nhiệm ra xa bản thân.

Đây cũng là lý do khi bị Phó Thâm quật ngã xuống đất, nghe thấy lời của Lâm Ôn, Hàn Tri không hề đứng lên để ngăn cản các phóng viên quay phim, chụp ảnh.

Cậu ta tự phụ cho rằng Lâm Ôn không có chứng cứ, rằng Lâm Ôn vẫn sẽ tin mình. Cậu ta nghĩ, chỉ cần cậu ta giải thích, chỉ cần cậu ta bịa ra một lời nói dối hoàn hảo khác, mọi tội lỗi đều có thể đổ lên đầu người khác. Huống chi, đã có Bạch Nhiễm đóng vai kẻ chịu tội thay, cậu ta hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc một cách an toàn.

Dù Lâm Ôn tạm thời không tin cậu ta, chỉ cần những lời cậu ta nói, dáng vẻ vô tội của cậu ta được truyền thông ghi lại, sau đó cậu ta đầu tư thêm chút tiền bạc để định hướng dư luận, cậu ta vẫn có thể biến mình thành nạn nhân đáng thương.

Cứ như thể cậu ta chưa từng làm điều ác nào, chưa từng làm chuyện có lỗi với Lâm Ôn, vẫn đứng trên đỉnh cao của đạo đức, biến mọi thứ thành lợi thế cho bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!