"Lâm Ôn! Anh đứng lại đó!"
Tại cửa sau của hội trường, Lâm Ôn thoáng thất thần khi Phó Thâm bất ngờ xuất hiện, ánh mắt cậu mơ hồ bị vẻ ôn hòa dịu dàng của đối phương cuốn lấy. Bàn tay Phó Thâm nắm chặt cổ tay cậu, khiến cậu đứng yên tại chỗ, không kịp phản ứng trong giây lát.
Lâm Ôn vốn đang lạc lối trong ký ức đau khổ của quá khứ, vô thức tham luyến chút hơi ấm từ lòng bàn tay Phó Thâm và nụ cười dịu dàng phảng phất trên khóe mắt, bờ môi của hắn. Còn vì sao Phó Thâm không buông tay... đầu óc vẫn còn mơ hồ, Lâm Ôn tạm thời chẳng có tâm trí mà suy nghĩ.
Cậu bối rối đến mức không nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc nhìn vào đôi mắt của Phó Thâm. Cậu nhìn Phó Thâm, còn Phó Thâm cũng chăm chú nhìn lại cậu. Phó Thâm không động đậy, cậu cũng chẳng cử động. Hai người cứ như vậy lặng lẽ đối diện nhau, cho đến khi tiếng quát tháo phá tan bầu không khí ấy.
Phía sau vang lên tiếng hét chói tai. Hàn Tri lúc này đã tức giận đến phát điên, lao ra từ hội trường, vừa chạy vừa gào lên khi nhận ra bóng lưng của Lâm Ôn chưa kịp rời đi.
Lâm Ôn nhíu mày, chân mày khẽ cau lại. Cậu quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, đồng thời giãy nhẹ tay, ý muốn đẩy Phó Thâm trở lại trong xe. "Tiên sinh, ngài đi trước đi. Tôi xử lý xong chuyện này sẽ quay lại."
Động tác của Lâm Ôn không hề có vấn đề gì. Trước khi Hàn Tri kịp nhìn rõ, rời đi là lựa chọn tốt nhất. Xét về khách quan, mối quan hệ giữa cậu và Phó Thâm chưa từng công khai trước mặt mọi người. Nếu chuyện này bị bại lộ trước Hàn Tri, chẳng khác nào vì một chuyện nhỏ mà gây ra thiệt hại lớn.
Còn xét về cảm xúc cá nhân, sau khi biết được mối quan hệ rối ren trong quá khứ giữa Phó Thâm và gia đình họ Hàn tại nghĩa trang, Lâm Ôn càng không muốn Phó Thâm phải đối mặt với Hàn Tri, để rồi nhớ lại những điều đáng ghê tởm đã qua.
Nhưng bất kể cậu cố gắng giãy ra thế nào, bàn tay Phó Thâm đang nắm lấy cổ tay cậu vẫn không buông. Thậm chí, tay còn lại của cậu, vốn định đẩy đối phương ra cũng bị Phó Thâm nắm chặt. Lòng bàn tay hai người áp sát nhau, những đường vân mạch giao thoa, truyền đến hơi ấm khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm.
Lâm Ôn ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên: "Tiên sinh?"
"Tại sao tôi phải đi?"
Phó Thâm buông cổ tay cậu ra, nhưng lại dùng một tay khác đan chặt mười ngón với cậu. Giọng nói hắn trầm ấm, câu từ vang lên rất tự nhiên và nghiêm túc: "Lần trước tôi đã định nói rồi, chúng ta đâu phải đang ngoại tình, sao em cứ làm như thể đang đối mặt với kẻ thù không đội trời chung vậy. Chẳng lẽ mặt tôi trông giống kiểu không thể ra ánh sáng lắm sao?"
"Sao ạ?" Lâm Ôn bị câu nói của hắn làm sững sờ. "Chuyện này thì liên quan gì đến việc có ra ánh sáng được hay không?"
Trong lúc căng thẳng, khả năng suy nghĩ của con người thường giảm sút đáng kể. Tâm trí Lâm Ôn rối bời, hoàn toàn bị lời nói của Phó Thâm dẫn dụ. Cậu phản bác trước quên sau, lạc lối giữa các câu từ, thế mà cuối cùng lại vô tình thừa nhận lời Phó Thâm nói về "vụng trộm."
Phó Thâm khẽ cười, không trả lời cũng không buông tay. Hắn ung dung đứng yên tại chỗ, rõ ràng chẳng có ý định rời đi.
Hàn Tri tức tối lao đến, khoảng cách giữa hai bên ngày một thu hẹp. Khi nhận ra ý đồ của Phó Thâm, Lâm Ôn đành phải gỡ tay hắn ra, quay người chuẩn bị đối mặt với cơn giận dữ của Hàn Tri.
Tuy nhiên, dù động tác của cậu có nhanh đến đâu, một người bình thường chỉ cần không mắc bệnh về mắt thì chắc chắn sẽ nhận ra người đứng sau cậu là ai.
Hàn Tri vừa nhìn thấy Phó Thâm liền khựng lại, sự giận dữ lập tức tan biến, ngay cả những lời chất vấn cũng bị nuốt xuống. Cậu ta ngập ngừng nói: "Cậu... Phó tổng, sao anh lại ở đây?"
Cậu ta hoàn toàn không liên tưởng được mối quan hệ giữa Phó Thâm và Lâm Ôn. Dù sao, thân phận và địa vị của hai người quá chênh lệch, hơn nữa trước đây họ cũng chẳng có giao tình gì đáng kể. Không ai lại tự dưng ghép hai người này lại với nhau.
Hàn Tri nghĩ rằng Phó Thâm đến đây vì nghe tin về cuộc họp hợp tác. Trong đầu cậu ta lập tức hiện lên trò chơi khăm của Lâm Ôn đối với mình. Cậu ta bước tới, túm lấy cánh tay của Lâm Ôn, muốn kéo người đi: "Đi! Lâm Ôn, quay lại đây giải thích rõ ràng cho tôi! Giao dự án lại đây, trả lại những thứ thuộc về tôi!"
"Thứ thuộc về cậu sao?"
Lâm Ôn phản xạ nhanh nhẹn, vung tay thoát khỏi sự kiềm chế của Hàn Tri. Cậu trông có vẻ gầy yếu, nhưng hai năm rèn luyện ở Anh đã cho cậu đủ sức để đối phó với một kẻ như Hàn Tri, người đã sớm suy yếu vì chìm đắm trong cuộc sống xa hoa. Chỉ cần một chút kỹ năng đơn giản là đủ.
Hàn Tri bị hất văng, loạng choạng lùi lại vài bước, cánh tay gần như tê rần. Trong khi đó, Lâm Ôn vẫn điềm tĩnh đứng tại chỗ, giọng nói đầy mỉa mai: "Cái gì gọi là 'thứ thuộc về cậu'? Quyền chủ đạo dự án khu nghỉ dưỡng vốn dĩ thuộc về chúng tôi. Quyền lựa chọn hợp tác với ai cũng là của chúng tôi. Cậu thua kém người khác, chỉ có thể trách bản thân mình vô dụng.
Hàn Tri, đến thua cậu cũng không chấp nhận nổi sao?"
"Là do anh tính kế tôi!" Hàn Tri gào lên, giận dữ gần như thiêu đốt cả lý trí. "Lâm Ôn, anh dám tính kế tôi! Anh quên mất mình từng là cái dạng gì rồi sao? Quên mất anh từng ở bên tôi như thế nào à? Người như anh mà cũng dám đối xử với tôi như vậy!"
Bàn tay Lâm Ôn vốn đang buông thõng bên người, lúc này đã siết lại thành nắm đấm. Có vẻ như cậu rất muốn đấm cho Hàn Tri một cái, nhưng cuối cùng cậu đã nhẫn nhịn. Phó Thâm vẫn còn ở đây, cậu không thể vì thù riêng mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của Phó Thâm.
Hơn nữa, xem ra Hàn Tri vẫn chưa nghi ngờ mối quan hệ giữa cậu và Phó Thâm. Nếu chỉ vờ như tình cờ chạm mặt rồi rời đi ngay, cậu vẫn có thể sửa chữa những sơ hở của hôm nay.
Lâm Ôn nhấc chân định bước đi, nhưng bất ngờ cảm nhận được một cái chạm nhẹ sau lưng. Đó là một cái vỗ nhẹ vào eo, mang theo sự nhắc nhở và trấn an.
Hầu như không cần lời nói, Lâm Ôn theo bản năng hiểu được ý tứ trong hành động của Phó Thâm. Cậu dừng mọi động tác, đứng yên tại chỗ, cảm giác hận thù âm ỉ trong lòng cũng dịu đi đôi phần.
Phó Thâm cười nói: "Ồ? Vậy trước kia cậy ấy là người thế nào? Và sống thành cái dạng gì nữa thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!