Người ta nói rằng, khi cận kề cái chết, dòng chảy ấm áp và giá lạnh trong cơ thể sẽ giao tranh với nhau, cho đến khi một bên giành được chiến thắng và chiếm lĩnh quyền kiểm soát cơ thể, lúc đó sự sống và cái chết của con người mới thật sự được định đoạt.
Trước bia mộ lạnh lẽo, biểu tượng của cái chết, nhiệt độ của người sống trở nên mỏng manh đến mức đáng thương. Chẳng bao lâu sau, hơi ấm trong vòng tay Lâm Ôn cũng dần hạ xuống. Phó Thâm nghe rõ từng nhịp đập trái tim mình, hòa quyện với hơi thở còn sót lại hơi ấm của Lâm Ôn, minh chứng cho sự sống vẫn đang tồn tại dưới cơ thể cứng đờ của hắn.
Khi nhiệt độ và dòng cảm xúc mơ hồ tràn ngập bắt đầu lắng xuống, lý trí và sự ngượng ngùng dần quay trở lại. Bị người khác ôm, bản thân lại cũng ôm lấy người ta, Lâm Ôn chợt nhận ra tư thế này thực sự quá mức thân mật. Cậu nhẹ nhàng cựa quậy để thoát ra, nhưng không thể. Phó Thâm, không rõ là không nhận ra hay cố tình không buông, vẫn giữ nguyên vòng tay ôm chặt lấy Lâm Ôn.
Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên bên tai: "Lúc nãy... em sao thế?"
"Không sao cả..."
Động tác muốn thoát ra của Lâm Ôn chợt khựng lại, đầu cậu tựa vào vai Phó Thâm. Mặc cho Phó Thâm khẽ khàng hỏi đi hỏi lại bên tai, Lâm Ôn chỉ cúi mắt, khẽ lắc đầu không đáp.
Thực sự không có gì cả.
Lâm Ôn tự trả lời trong lòng.
Chỉ là cảm thấy, những năm qua, Phó Thâm hẳn cũng đã sống rất khổ sở.
Một người luôn cảm thấy mình đã hại chết chị gái ruột.
Một người đã viết sẵn di thư từ năm mười tám tuổi.
Một người tự hành hạ bản thân suốt hàng chục năm trời.
Một người... dùng danh nghĩa báo thù để ép bản thân phải sống tiếp.
Hắn mưu tính sâu xa, lạnh lùng và tàn nhẫn viết rõ trên mặt, biến mọi thứ xung quanh thành quân cờ trên bàn cờ của mình, ngoài lợi ích ra, chẳng gì có thể khiến hắn dao động.
Nhưng không ai biết.
Hắn từng ôm trong lòng một trái tim tràn đầy hối hận và tự trách, rồi tự nhấn chìm chính mình trong biển sâu.
Chết một cách triệt để.
Lâm Ôn từng nghe được một câu chuyện từ mẹ Phó.
Khởi đầu câu chuyện giống hệt với những gì Phó Thâm đã kể: Cha mất sớm, mẹ vì sự nghiệp gia đình phải thường xuyên xa nhà, anh chị em chỉ có thể dựa vào nhau mà lớn lên. May mắn thay, chị gái sở hữu tài năng và óc kinh doanh xuất sắc, nhanh chóng trưởng thành sau khi tốt nghiệp, giúp công ty vượt qua muôn vàn khó khăn, trở thành người kế thừa danh chính ngôn thuận.
Dưới sự che chở của chị gái, người em trai không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào liên quan đến gia đình, không cần phải ngoan ngoãn hay hiểu chuyện, muốn làm gì thì làm, thích gì cũng có thể chọn. Mẹ cuối cùng cũng không cần gánh vác quá nhiều, có thể buông bỏ gánh nặng để tận hưởng cuộc sống an nhàn mà mình mong muốn.
Tất cả mọi người cảm thấy vô cùng may mắn.
Công ty đã có người nối nghiệp xuất sắc tài giỏi, trong nhà đã có trụ cột vững vàng có thể chèo chống hết thảy. Mặc dù người kế nhiệm ấy mắc bệnh tim, nhưng tình trạng bệnh ổn định, mấy chục năm qua chưa từng gặp biến cố gì.
Mọi người đều nghĩ rằng họ thật may mắn.
Nhưng không may thay, người vác trên vai trách nhiệm nặng nề ấy chỉ là một cô gái chứ không phải thần thánh. Cô ấy là người bình thường, có thể sống, có thể chết, cũng chỉ là một người phàm không hơn không kém.
Phó Tuệ không giống như em trai, người luôn bộc lộ mọi cảm xúc vui buồn ra bên ngoài, cũng không giống người mẹ phóng khoáng, luôn nhìn đời một cách lạc quan. Cô có lẽ đã thừa hưởng tính cách trầm lặng, ít nói của người cha đã khuất, chẳng bao giờ than vãn hay phàn nàn, mọi chuyện đều giữ kín trong lòng, tự mình gánh vác tất cả.
Nhưng không bao giờ than mệt không có nghĩa là không mệt, không mong cầu tình yêu không có nghĩa là không muốn được yêu thương. Cô cũng là người, mang thân xác phàm trần, chịu sự chi phối của thất tình lục dục. Cô cũng mong muốn có ai đó thấu hiểu mình, biết lạnh biết nóng, cùng cô chia sẻ mọi gánh nặng.
Cô đã gặp Hàn Thiên minh.
Một người tuy gia cảnh bình thường nhưng chăm chỉ, cầu tiến và luôn đối xử tốt với cô ấy.
Cô nhanh chóng chìm đắm trong tình yêu, rồi dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình, bước vào lễ đường hôn nhân. Cuộc sống của cô trôi qua trong hạnh phúc viên mãn: người chồng tài năng không ngần ngại giúp cô quản lý công ty, đứa con trai nuôi dù không phải ruột thịt nhưng lại ngoan ngoãn và tình cảm. Cuộc đời cô dường như không còn gì phải hối tiếc, cho đến khi cô bất ngờ qua đời vì cơn đau tim tái phát.
Cô ra đi ngay trước ngày trưởng thành của em trai mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!