"Mẹ, mẹ định đào người ngay trước mặt con, thật sự coi con là vật trang trí luôn à?"
Phó Thâm đau đầu thở dài, đứng dậy đi qua, giải cứu bàn tay của Lâm Ôn đang bị mẹ mình nắm chặt không buông.
Lâm Ôn bị ly rượu trắng uống nhầm làm cho cay xè cả mặt, mặt đỏ bừng lên, phải uống liền hai ly trà nhờ Phó Thâm đưa tới mới đỡ lại được. Phó Thâm vỗ nhẹ lưng Lâm Ôn, thuận tiện nhét ví của mình vào tay cậu, rồi đẩy cậu đi ra ngoài để thanh toán hóa đơn, tránh cho cậu bị mẹ mình làm ngượng ngùng đến không biết phải làm gì.
Phòng ăn chỉ còn lại hai mẹ con, không còn khách mời làm bà hài lòng, thay vào đó chỉ còn người con trai khiến bà đau đầu. Văn phu nhân không còn bận tâm giữ vẻ mặt từ mẫu nữa, nhàn nhã cầm tách trà, giọng đầy bất mãn hỏi Phó Thâm: "Con đẩy cậu ấy ra ngoài làm gì? Mẹ còn chưa nói xong, người ta cũng chưa trả lời mẹ, con đã vội cái gì? Sao, lo mẹ thật sự sẽ kéo người về phía mình, còn con thì không giữ được?"
Phó Thâm cố chấp, cầm tách trà lên một hơi uống cạn, sau đó ngồi xuống vị trí của Lâm Ôn ban nãy, ngón tay nghịch ngợm lăn qua lăn lại chiếc chén: "Mẹ đừng đùa như vậy nữa, cậu ấy thật thà, sẽ nghĩ là thật, không tiện từ chối mẹ đâu."
"Ai nói mẹ đùa? Trước khi về đây mẹ đã điều tra kỹ rồi. Lâm Ôn có năng khiếu xuất sắc, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đạt được thành tựu như hiện tại, đủ để chứng minh khả năng kinh doanh của cậu ấy."
Văn phu nhân pha một ấm trà mới, động tác từ tráng chén, rót nước đến gạn trà đều liền mạch không ngừng, nhưng lại không có ý định rót thêm cho Phó Thâm, giọng bực bội nói: "Con đừng nói với mẹ là có công của con trong đó. Lâm Ôn là ngọc quý chưa được mài giũa, dù không có con thì cậu ấy cũng sớm chứng minh được giá trị của mình. Cậu ấy còn chín chắn, điềm đạm, chăm chỉ xây dựng sự nghiệp từng bước một. Không giống con, chỉ dựa vào chút khôn lỏi chọn đúng thời cơ mà kiếm chác.
Mẹ không mời cậu ấy về giúp mẹ quản lý công ty thì chẳng lẽ lại mời con sao? Con mà lên chức giám đốc ngày đầu tiên, chắc sẽ đem tất cả tâm huyết của bố mẹ treo biển bán hết!"
Phó Thâm bất đắc dĩ gọi: "Mẹ."
"Tất nhiên, con muốn làm gì là tự do của con. Con cũng có tài trong việc tìm đúng thời điểm và nắm bắt cơ hội, mẹ không can thiệp vào sự nghiệp của con." Văn phu nhân vừa đánh vừa xoa, mắng xong lại khen vài câu tượng trưng, sau đó mới quay về chủ đề chính: "Mẹ nói rất nghiêm túc đấy, người con chọn ra mẹ vẫn rất yên tâm. Nếu con đã sắp xếp để Lâm Ôn ở công ty của Tiểu Dư, chứng minh cậu ấy đối với con không phải không thể thiếu được. Chi bằng để mẹ đưa cậu ấy sang Anh.
Mẹ đã lớn tuổi rồi, chuyện của công ty muốn quản cũng lực bất tòng tâm, không còn đủ sức để lo liệu nữa. Thuê giám đốc điều hành chuyên nghiệp mãi cũng không phải cách. Thà tìm một người đáng tin cậy để quản lý. Mẹ nghe nói cậu ấy chia phần hoa hồng từ dự án của mình cho con? Ở chỗ con cậu ấy có kiếm được gì đâu, thay vì bị con bóc lột tận dụng như lao động miễn phí, chi bằng về chỗ mẹ, tiền bạc không thành vấn đề..."
"Tiếc là cậu ấy thật sự là người không thể thiếu được."
Câu nói đầy khí thế của Văn phu nhân "tiền bạc không thành vấn đề" còn chưa kịp nói xong, đã bị Phó Thâm cắt ngang với khuôn mặt lạnh lùng. Thấy mẹ mình nghiêm túc, tâm trạng thờ ơ nhìn trò vui cũng biến mất, lông mày bắt đầu nhíu lại.
Hiếm khi bày ra vẻ mặt nghiêm nghị thế này trước mặt mẹ mình, hắn im lặng trong giây lát để điều chỉnh lại cảm xúc, rồi mới nghiêng đầu qua, trầm giọng nói: "Cậu ấy không thể đi theo mẹ được. Với con, cậu ấy là không thể thiếu."
"Không phải cậu ấy thì không được?"
Văn Tú cười cười, không để ý đến thái độ của con trai, trong mắt bà, đây chẳng qua là tính khí trẻ con bộc phát, giống như hồi nhỏ bị người khác cướp mất món đồ chơi yêu thích, liền tức giận đòi lại. Bà càng quan tâm hơn đến ý nghĩa trong lời nói của Phó Thâm: "Cái gì gọi là không phải cậu ấy thì không được? Hai đứa các con cũng đâu phải quan hệ yêu đương, sinh viên trường thương mại đầy ra cho con đào về, sao cứ phải là cậu ấy mới được?"
Phó Thâm không thể giải thích với mẹ mình rằng, sau những lần cùng Lâm Ôn liên tục trọng sinh, trải qua cái chết hết lần này đến lần khác, số phận của họ đã đan xen vào nhau, và lý do "không thể thiếu" ấy là sự thật không thể chối cãi.
Điều đó quá phi thường, không ai có thể tin được.
Phó Thâm vốn định nói rằng, để hạ gục nhà họ Hàn, trước mắt đúng là không thể thiếu Lâm Ôn. Bất kể Lâm Ôn hiện tại có muốn hay không, cậu ấy đã trở thành mắt xích không thể thiếu trong kế hoạch của hắn. Nhưng mẹ hắn không biết sự thật về cái chết của Phó Tuệ năm đó. Thời điểm ấy, tuổi bà cũng đã lớn, vừa mất chồng lại thêm mất con gái, sức khỏe suy sụp nghiêm trọng đến mức phải nằm viện tĩnh dưỡng suốt nửa năm. Vì sợ làm mẹ tổn thương, những năm qua hắn chưa bao giờ nhắc đến những nghi ngờ của mình.
Vậy nên, sự thật này trở thành một bí mật không thể nói ra. Phó Thâm chỉ có thể rơi vào im lặng kỳ quặc, buộc bản thân phải giữ chặt miệng.
Nửa tách trà đã cạn đáy, mẹ Phó Thâm vẫn không đợi được câu trả lời mà mình muốn, chỉ có thể đặt tách trà trong tay xuống, buông một tiếng thở dài. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó tức giận chọc mạnh vào trán cậu con trai cứng đầu: "Con đúng là cứng miệng thật đấy! Nếu thật sự không có ý gì với người ta, con đưa cậu ấy đến gặp mẹ ăn tối làm gì? Lát nữa mẹ sẽ ra hỏi Tiểu Ôn, chỉ cần cậu ấy đồng ý, mẹ lập tức kéo cậu ấy sang Anh.
Đến lúc đó xem con có cuống lên không!"
"Cậu ấy sẽ không đi theo mẹ đâu, ít nhất là bây giờ không thể."
Phó Thâm đứng lên sửa sang quần áo, mặc áo khoác vào rồi mở cửa bước ra ngoài.
Qua khe cửa vừa mở, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Lâm Ôn đứng trong hành lang gió lộng, trên tay cầm hóa đơn và ví tiền. Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa bên tai cậu, khiến cậu kiên nhẫn hết lần này đến lần khác vén chúng ra sau tai.
Lâm Ôn không phải kiểu người xinh đẹp đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến người khác kinh ngạc.
Nhưng ngay từ lần đầu gặp, Phó Thâm đã phải thừa nhận một sự thật – Lâm Ôn là người hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn. Không sắc sảo hay khoa trương, cũng không cố ý làm vừa lòng người khác.
Lâm Ôn rất kiên cường.
Từ diện mạo đến tính cách của cậu, đều giống như những cây lau sậy khó cắt đứt trong dòng nước. Người ta có thể nhận ra vẻ đẹp của cậu, nhưng cũng cảm nhận được cậu không dễ dàng khuất phục. Những năm qua, khi đã trải qua nhiều thử thách, Lâm Ôn không chỉ dày dạn hơn về năng lực mà khí chất cũng ngày càng chín muồi. Điều đó khiến vẻ ngoài vốn không quá nổi bật của cậu nay càng trở nên cuốn hút hơn.
Đôi khi, chỉ cần Lâm Ôn đứng yên giữa đám đông, ánh mắt của mọi người cũng tự nhiên bị hút về phía cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!