Chương 42: (Vô Đề)

Lâm Ôn sững người đứng yên một lúc, sau đó rón rén kẹp lại tờ giấy vẽ vào giá. Cậu bước vào trong nhà, nhưng cuộc điện thoại của Phó Thâm vẫn chưa kết thúc. Cậu định quay ra ngoài thì Phó Thâm lại vẫy tay, ra hiệu rằng không cần tránh đi.

"Không phải... mẹ, thật sự không phải như mẹ nghĩ đâu... mẹ đừng nghe Giang Việt nói bừa... Con ổn mà, vẫn đang bận công việc trong nước. Sang Anh cũng là... không phải không muốn đến thăm mẹ đâu, chỉ là lúc con đến Anh, chẳng phải mẹ đang đi vòng quanh thế giới với mấy người bạn sao? Thật sự chỉ là trùng hợp thôi... được rồi, được rồi, tối nay ăn cơm con sẽ giải thích với mẹ sau."

Không ai có thể thoát khỏi những lời càm ràm của mẹ mình, ngay cả Phó Thâm cũng không ngoại lệ. Hắn thở dài, vừa dỗ vừa giải thích, cuối cùng cũng ngắt được cuộc nói chuyện dài dằng dặc, tranh thủ tìm cơ hội kết thúc cuộc gọi. Xong xuôi, hắn lắc đầu nói với Lâm Ôn: "Mẹ tôi không hiểu sao hôm nay đột nhiên quay về. Không báo trước gì cả, lại đến thẳng công ty tìm tôi. Kết quả là hôm nay tôi nghỉ ở nhà, mẹ không tìm được người nên giờ đang tức giận.

Trước đây, bà ấy có một thời gian định cư ở Anh, nhưng trùng hợp làm sao, lúc tôi đưa em sang đó, mẹ tôi lại đi du lịch với mấy cô bạn. Đợi đến khi bà ấy quay về Anh thì chúng ta đã về nước rồi, nên hai người chưa từng gặp nhau."

Những lời càm ràm và hỏi han quen thuộc trong sinh hoạt gia đình, đối với hầu hết mọi người đều là chuyện quá đỗi bình thường, chẳng đáng ngạc nhiên. Nhưng với Lâm Ôn, người đã mất hết thân nhân, những điều ấy lại khiến cậu bỗng chốc thấy cay cay nơi sống mũi. Cậu không khỏi thầm ngưỡng mộ, bèn nói: "Tôi nghe luật sư Trần nhắc đến rồi. Bác gái còn gửi bưu thiếp cho ngài mỗi khi đến một nơi mới nữa."

"Chuyện của tôi mà em không hỏi người trong cuộc là tôi mà lại đi nghe Trần Kỳ nói bậy làm gì?" Phó Thâm đưa đĩa trái cây hắn vừa rửa xong cho Lâm Ôn ăn, rồi lau khô tay, đứng dựa vào quầy bếp rồi khoanh tay bất lực nói: "Lời đồn dừng lại ở người thông minh, mấy chuyện lãng mạn như gửi bưu thiếp ấy sẽ không xảy ra với mẹ tôi đâu. Những gì bà ấy gửi cho tôi là... hóa đơn."

Lâm Ôn ngạc nhiên nói: "Bác gái muốn ngài thanh toán sao?"

"Không, bà ấy chỉ không nhớ nổi mình đã tiêu bao nhiêu tiền, nên gửi hết hóa đơn cho tôi, coi tôi như một công cụ ghi sổ."

"Mẹ tôi giàu hơn tôi nhiều. Khi ba tôi qua đời, người thừa kế tài sản duy nhất là mẹ tôi. Ông ấy còn viện cớ cao đẹp rằng – con cái trưởng thành rồi, cần học cách tự mình phấn đấu." Phó Thâm đưa tay xoa trán, thở dài não nề: "Trời biết lúc đó chị tôi mới 17 tuổi, còn tôi thì vừa qua sinh nhật 6 tuổi được một tuần, đến toán tiểu học còn chẳng làm được điểm tuyệt đối, thế mà ba tôi đã nắm tay tôi dặn dò đầy nghiêm túc rằng phải kiếm tiền để nuôi mẹ rồi."

Nói xong lời cuối cùng, Phó Thâm với vẻ mặt như vừa thoát chết, chán nản kết luận: "May mà sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp."

Lâm Ôn không nhịn được, ôm đĩa trái cây cười phá lên. Vừa mới uống nước xong mà lại cười dữ dội như thế rất dễ bị sặc, cậu vừa ôm bụng vừa lấy tay che miệng cố gắng kìm tiếng cười, giải thích: "Tiên ... tiên sinh... tôi không cố ý cười to thế đâu, thật đấy, chỉ là không nhịn được..."

"Cứ cười đi, tôi biết mà, kể ra thì nhất định buồn cười lắm."

Phó Thâm giả vờ giận dỗi, cau mày vỗ nhẹ vào đầu Lâm Ôn, sau đó buông tay áo đang xắn lên, quay người đi về phía phòng.

"Ăn hết đĩa trái cây đi, nếu không tối nay sẽ không nấu cơm cho em đâu."

Đôi mắt Lâm Ôn vẫn cong lên như vầng trăng khuyết vì cười, nghe vậy liền "a" một tiếng, trêu lại: "Thế tối nay tôi còn có cơm để ăn không đây?"

Phó Thâm với gương mặt không chút biểu cảm quay đầu lại, nghiêm túc bịa chuyện: "Yên tâm, mang hai cái bát đi. Tối nay tôi dẫn cậu đi xin ăn. Chỉ cần tôi có cơm ăn, cậu chắc chắn có bát để rửa."

Lâm Ôn chống tay lên mặt bàn đá cẩm thạch, cười đến mức gập cả người.

Nếu như lúc này cậu ngẩng đầu lên, cậu sẽ phát hiện, Phó Thâm đang nhìn bóng dáng cười không ngừng của cậu, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đầy dịu dàng.

Cậu nghĩ rằng mình đã giấu kỹ nỗi nhớ thương và những đau khổ, nhưng không ngờ, Phó Thâm chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua cũng đã thấu suốt. Thế nên, Phó Thâm tỉ mỉ bịa ra một câu chuyện chưa từng xảy ra, chỉ để đánh lạc hướng suy nghĩ về mẹ của cậu, để cậu có thể thật lòng cười một trận sảng khoái.

Lâm Ôn từ trước đến nay luôn là người trầm lặng.

Cậu chưa từng kể khổ với bất kỳ ai, như thể nỗi đau là thứ khiến cậu thấy vui vẻ.

Phó Thâm nghĩ,

Lâm Ôn đã sống quá khổ cực.

Khổ đến mức khiến người ta chỉ muốn ôm lấy cậu vào lòng.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Phó Thâm, cuối cùng Lâm Ôn vẫn đi vào bếp lấy hai cái bát. May mà Phó Thâm hiểu rõ đâu là điểm dừng khi đùa giỡn, nên khi Lâm Ôn ôm hai chiếc bát sứ, gương mặt đau khổ không còn thiết tha điều gì, bước ra ngoài, hắn liền cười, đón lấy chúng và đổi thành một bộ đồ sứ tinh xảo đã được đóng gói kỹ trong tủ.

Phó Thâm thật sự không ngờ, bất cứ lời nào hắn nói ra, dù có hoang đường đến đâu, Lâm Ôn đều ngây thơ tin hết. Hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, gõ nhẹ lên đầu Lâm Ôn, cười vui không ngớt: "Em nghĩ gì thế? Thật sự tưởng tôi sẽ dẫn em đi xin ăn à? Đây là quà gặp mặt, mang tặng mẹ tôi, tặng quà có thể khiến bà ấy nguôi giận. Lần sau đừng ngốc nữa, chuyện này cũng tin, dễ bị lừa thế thì sao mà sống đây?"

Lâm Ôn vuốt vuốt đầu, lầm bầm nói: "Tôi cũng chỉ tin tưởng mỗi tiên sinh thôi mà..."

"Tôi..." Nụ cười của Phó Thâm khựng lại, suýt chút nữa không giữ được biểu cảm trên mặt. Hắn im lặng một hồi lâu mới khẽ nói: "Em cũng đừng tin tôi quá, tôi không phải người đáng để tin tưởng đâu."

Lâm Ôn lúc ấy đã ôm hộp quà kéo cửa ra, khoảng cách xa, thêm cả cơn gió thoảng qua, nên cậu không nghe rõ những gì Phó Thâm vừa nói, chỉ nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.

"Thôi được rồi." Phó Thâm bước tới mỉm cười với Lâm Ôn, cuối cùng không nói thêm gì nữa. "Đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!