Chương 4: (Vô Đề)

"Báo thù sao?"

Báo thù...

Báo thù cái gì đây?

Lâm Ôn nghĩ,

Cậu có thể báo thù ai chứ? Cậu có thể trách ai đây?

Lúc còn trẻ, vì bị mù quáng bởi thứ gọi là tình yêu mà tự nguyện bước vào chiếc lồng vàng, làm một con chim hoàng yến là chính cậu; vì sự cố chấp một chiều trong tình cảm mà chấp nhận ba năm bị Hàn Tri làm nhục là chính cậu; là chính cậu vì mù quáng mà không nhìn rõ bản chất con người, đem mạng sống của mẹ và em trai giao vào tay kẻ khác.

Là cậu ngu ngốc đến mức này, là cậu tự chuốc lấy, vậy thì cậu còn có thể trách được ai?

Trên đời này, người mà cậu hận nhất chính là bản thân mình—một kẻ yếu đuối và bất tài.

Phó Thâm chờ một lúc lâu nhưng không thấy Lâm Ôn trả lời, chỉ thấy cậu đang chìm đắm trong sự tự trách và khổ sở, không khỏi bật cười khinh miệt.

"Tai nạn xe, bị bao nuôi, người thân qua đời, cô đơn không nơi nương tựa... nếu cậu thực sự thông minh đến mức tính toán mọi thứ chi tiết đến thế, thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ." Phó Thâm lấy ra vài tập tài liệu từ ngăn tủ dưới bàn trà, đặt trước mặt Lâm Ôn rồi gõ nhẹ lên đó, nụ cười của hắn có chút thương hại lại có chút trào phúng: "Tôi cứ tưởng ba năm qua cậu ở bên Hàn Tri, ít nhiều cũng phải nghi ngờ vài điều, nhưng không ngờ cậu thật sự... Được rồi, mở ra xem thử đi, bên trong là sự thật về vụ tai nạn xe ba năm trước của mẹ và em trai cậu."

Ánh mắt Lâm Ôn lập tức dừng lại trên chồng tài liệu đặt trên bàn: "Ý của ngài là gì? Mẹ và em trai tôi chẳng phải... chẳng phải gặp nạn vì tài xế lái xe say rượu sao?"

Lâm Ôn nhớ rất rõ, năm đó vì mẹ và em trai chưa bao giờ đi tàu điện ngầm, mà cậu lại không có thời gian đi cùng, nên đã gọi một chiếc taxi cho họ. Taxi gặp tai nạn với một chiếc xe tải do tài xế say rượu điều khiển. Hai xe va chạm, tài xế xe tải tử vong tại chỗ. Người tài xế xe tải đó từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, vợ cũng ly hôn với ông ta ba tháng trước. Vì vậy, gia đình cậu và tài xế taxi chẳng nhận được mấy khoản bồi thường.

Đều là giật gấu vá vai, cuối cùng, vì chi phí y tế khổng lồ, Lâm Ôn không thể xoay xở nổi nên đã đồng ý ký vào bản hợp đồng bao nuôi của Hàn Tri, đánh mất cả cuộc đời mình.

Nhưng nếu sự thật không phải như vậy... thì còn có thể là gì nữa đây?

Lâm Ôn với vẻ mặt nghi hoặc mở tập tài liệu ra.

Những dòng chữ đen trắng được in ngay ngắn trên giấy, nhưng Lâm Ôn cảm thấy như mình không thể hiểu nổi chúng.

Ánh mắt cậu dần trở nên mờ mịt, bàn tay cầm tập giấy run rẩy không ngừng.

"Đây là... có ý gì?"

Những dòng chữ như đâm thẳng vào mắt cậu:

Cái gì mà chiếc xe đầu tiên đâm vào taxi không phải xe tải mà là một chiếc Mercedes

-Benz màu hồng.

Hàn Tri từng xuất hiện tại hiện trường vụ tai nạn trong vòng nửa tiếng sau khi tai nạn xảy ra, mang theo một chiếc xe tải.

Cái gì gọi là tài xế xe tải vốn mắc bệnh nan y là bị Hàn Tri tìm đến để làm người chịu tội thay?

Cái gì gọi là... người điều khiển chiếc Mercedes

-Benz màu hồng chính là Bạch Nhiễm, vị hôn thê của Hàn Tri.

Điều này... sao có thể?

Sao có thể như vậy được chứ?

Người đâm vào mẹ và em trai cậu không phải là tài xế xe tải mồ côi, mà là Bạch Nhiễm—người từng tìm đến cậu, cao ngạo ngồi trên ghế sofa, nói với cậu rằng Hàn Tri sắp kết hôn và yêu cầu cậu thức thời mà rời đi?

Điều này sao có thể?

Miệng Lâm Ôn há ra rồi khép lại, nhưng không thể phát ra được câu nào mạch lạc. Một lúc lâu sau, cậu mới cố gắng cất tiếng, giọng khản đặc và ngắt quãng: "Không... không thể nào. Ba năm trước... ba năm trước Hàn Tri chưa có vị hôn thê, ba năm... ba năm trước Bạch Nhiễm còn chưa định kết hôn với cậu ta. Hàn Tri... cậu ta không có lý do để giúp cô ta. Điều này hoàn toàn không thể!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!