"Em có biết mình đang nói gì không đấy?"
Biểu cảm cố gắng kiềm chế cơn giận trên gương mặt Hàn Tri thoáng chốc nứt vỡ. Cậu ta tiến về phía Lâm Ôn hai bước, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy căm hận không che giấu của Lâm Ôn, cậu ta buộc mình phải dừng lại.
Sự lý trí đã bị ghen tuông che mờ cuối cùng cũng quay trở lại. Cậu ta nhớ ra mục đích thực sự của việc mình đến đây hôm nay.
"Lâm Ôn..." Hàn Tri dịu giọng, gương mặt vốn luôn ngạo nghễ thậm chí lộ ra một chút nhún nhường và thoái lui: "Anh biết việc không nói với em chuyện anh đính hôn là lỗi của anh. Đêm đó anh uống say nên lỡ lời, nói không ít điều khiến em bị tổn thương. Nhưng em biết đấy, cho dù anh có kết hôn với người khác cũng không thay đổi được điều gì giữa chúng ta. Anh và Bạch Nhiễm chẳng có chút tình cảm nào cả.
Việc cô ấy đến tìm em và ép em rời đi, anh hoàn toàn không hay biết."
"Lâm Ôn, anh thích em đến mức nào, em không thể không biết. Làm sao anh có thể để em rời xa anh được." Hàn Tri bước tới thêm một bước, nắm lấy tay Lâm Ôn, giọng điệu tha thiết: "Anh thừa nhận trước đây anh không làm đủ tốt, khiến em chịu không ít ấm ức. Nhưng anh có thể đảm bảo với em, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa. Chỉ cần em quay về bên anh, anh sẽ không bận tâm đến việc em đã rời khỏi anh như thế nào, cũng không quan tâm trong hai năm qua em đã ở bên ai, đã xảy ra chuyện gì.
Chúng ta xem như hòa nhau, bắt đầu lại từ đầu, được không? Nếu... nếu em không chấp nhận việc anh kết hôn, chờ thêm một thời gian nữa, đợi công việc ở công ty ổn định, anh sẽ ly hôn với Bạch Nhiễm, được không?"
Khi nói đến đây, Hàn Tri nhớ lại những ngày tháng Lâm Ôn dịu dàng và yên bình ở bên cậu ta, cũng nhớ lại hai năm cô đơn và khó khăn khi Lâm Ôn rời đi. Những cảm xúc chân thành trong lời nói của cậu ta không hề giả dối.
Cậu ta thừa nhận, lúc đầu khi phát hiện Lâm Ôn biến mất không một dấu vết, ngoài sự bực bội và lo lắng, trong lòng cậu ta còn mang theo sự khinh thường.
Cậu ta không tin Lâm Ôn sau khi rời khỏi mình vẫn có thể sống tốt.
Cậu ta biết rất rõ, chính mình đã tước đoạt tài năng, tự do, các mối quan hệ xã hội, thậm chí cả nhân cách độc lập của Lâm Ôn. Ngay cả người thân duy nhất còn lại của Lâm Ôn cũng đã qua đời. Lâm Ôn ngoài cậu ta ra, không còn ai hay nơi nào có thể nương tựa.
Cậu ta cho rằng Lâm Ôn nhất định sẽ quay lại bên mình rất nhanh thôi.
Nhưng Lâm Ôn đã đi suốt hai năm.
Trong hai năm đó, Lâm Ôn không gọi cho cậu ta lấy một cuộc điện thoại. Những bức ảnh từ Anh gửi về lại chứng minh rằng cuộc sống của Lâm Ôn sau khi rời xa cậu ta không chỉ ổn, mà còn rất tốt, thậm chí có thể nói là tuyệt vời hơn trước.
Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh Lâm Ôn tràn đầy sức sống và rạng rỡ nụ cười trong những bức ảnh ấy, Hàn Tri đều không thể không nhớ về mùa hè năm cậu ta gặp Lâm Ôn lần đầu tiên.
Cậu thiếu niên ấy sôi nổi, ngông nghênh. Sau trận bóng rổ, cậu đưa nước cho cậu ta, nghiêng đầu cười ngượng ngùng. Trên sân khấu, khi giới thiệu chuyên ngành của mình, cậu lại tự tin và đầy khí thế.
Cậu ta không nhớ mình đã bao lâu không được nhìn thấy một Lâm Ôn như vậy.
Cậu ta đã dành ba năm trời để bẻ gãy từng chút một sự kiêu ngạo trong con người Lâm Ôn, giam cầm cậu trong một thế giới nhỏ hẹp, biến cậu thành một đóa hoa héo úa. Nhưng khi Lâm Ôn thực sự bị cậu ta thuần phục, cậu ta lại thấy một Lâm Ôn như thế thật tẻ nhạt và vô vị.
Sự mất mát sức sống ngày càng rõ rệt của Lâm Ôn cũng khiến cậu ta cảm thấy một nỗi bực bội khó giải bày, nên cậu ta bắt đầu dần lạnh nhạt với cậu, đắm mình vào những lời ngọt ngào và lao vào vòng tay của những kẻ khác.
Cậu ta nghĩ, như bạn bè cậu ta từng nói, Lâm Ôn chẳng qua chỉ là tình nhân mà cậu ta nuôi dưỡng, một món đồ chơi, một con thú cưng được chiều chuộng, không đáng để bận tâm quá nhiều. Bản thân cậu ta cũng đã không còn thấy Lâm Ôn hấp dẫn nữa.
Nhưng khi Lâm Ôn gọi điện nói muốn rời xa cậu ta, trong một khoảnh khắc, trái tim cậu ta bỗng cảm thấy hoảng loạn.
Song cậu ta lại nghĩ, làm sao Lâm Ôn có thể rời bỏ cậu ta được? Lâm Ôn yêu cậu ta, yêu đến mức sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, làm sao có thể rời xa cậu ta?
Cho dù cậu ta sắp kết hôn thì thế nào? Chỉ cần cậu ta nói rằng mối quan hệ của họ không hề thay đổi, Lâm Ôn nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, một lần nữa thỏa hiệp vì cậu ta.
Nhưng khi cậu ta chơi đủ rồi, rượu cũng tỉnh, cậu ta quay về, đẩy cánh cửa biệt thự ấy ra, chỉ tiếc là bên trong đã không còn ai chạy ra đón cậu ta với sự mong chờ và niềm hân hoan, không còn ai cầm lấy chiếc áo khoác của cậu ta, hỏi han cậu ta có mệt hay đói không, rồi nhíu mày vì mùi nước hoa lạ trên áo sơ mi của cậu ta, giận dỗi không thèm nói chuyện, nhưng chỉ cần dỗ dành một chút là lại tin tưởng cậu ta vô điều kiện, yêu cậu ta đến mức đánh mất chính mình nữa.
Lâm Ôn đã thực sự rời đi.
Không để lại bất kỳ thứ gì, cũng không nói bất cứ điều gì, lặng lẽ rời khỏi thế giới của Hàn Tri.
Mà từ đó về sau, mỗi khi nhìn những người con gái vây quanh mình, Hàn Tri không khỏi vô thức đem họ ra so sánh với Lâm Ôn. Cậu ta cảm thấy ở họ thiếu mất điều gì đó, cảm thấy họ chẳng thể so sánh được với Lâm Ôn.
Cảm thấy không ai trong số họ có thể khiến cậu ta thấy an tâm như Lâm Ôn đã từng.
Vì thế, hôm nay Hàn Tri thực sự muốn tìm lại Lâm Ôn. Trong ánh mắt của cậu ta còn ẩn chứa sự cầu khẩn mà chính cậu ta cũng không nhận ra: "Lâm Ôn, những gì em muốn, anh đều có thể làm được. Chúng ta về nhà đi, có được không?"
Camera giám sát bí mật trên chiếc tủ chiếu rõ tình hình trong phòng. Khi Hàn Tri lao lên và nắm lấy cánh tay của Lâm Ôn, ở căn phòng sát vách, ba người đang ngồi theo dõi màn hình liền đồng loạt có phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!