Khi chuyện Hàn Tri bị tát trong sảnh tiệc lan truyền khắp giới tài chính, Lâm Ôn lại đang an nhiên chơi cờ trong văn phòng của Phương Dư. Ở góc phòng, Phó Thâm và Trần Kỳ vừa nhâm nhi trà, vừa thảo luận về các điều khoản của hợp đồng mới ký, thỉnh thoảng cũng buông vài lời gợi ý về ván cờ đang căng thẳng.
Một ván cờ quốc tế kéo dài hơn nửa tiếng. Khi thấy Lâm Ôn chuẩn bị chiếu hết vua của mình, Phương Dư chống cằm nhìn bàn cờ, rồi bất ngờ ngả người ra phía trước, úp mặt xuống bàn cờ như để làm nũng: "Không chơi nữa, không chơi nữa! Ván nào tôi cũng thua, chán lắm. Chắc chắn là Phó Thâm đã dạy riêng cậu, lối chơi của cậu giống hệt chiến thuật dai dẳng của anh ta, làm sao tôi thắng nổi chứ!"
Trần Kỳ, sau khi hoàn tất việc thảo luận hợp đồng với Phó Thâm, rảnh rỗi đi qua liếc nhìn bàn cờ, lắc đầu nhận xét: "Phó Thâm mà dạy chiến thuật lâu dài á? Cậu ta toàn chơi kiểu nhanh gọn dứt khoát thôi. Lâm Ôn đâu học được kiểu đánh chậm mà chắc này từ cậu ấy. Em thua thì cứ nhận là không bằng người ta đi."
"Chuyện này thì liên quan gì đến anh?" Phương Dư vừa thua ba ván liền, tuy biết rõ mình không thể so với trình độ cao siêu của Lâm Ôn, nhưng từ nhỏ cô đã chẳng thích những trò chơi trí tuệ như cờ vua. Thắng thua đối với cô không quan trọng, đánh vài ván để vui là đủ. Nhưng Trần Kỳ lại cố tình chọc ngoáy vào điểm yếu của cô, khiến tính tiểu thư của Phương Dư bùng lên. Cô lập tức nổi giận, phản pháo: "Anh lo kiểm tra lại hợp đồng của mình đi!
Đừng để số liệu sai sót nữa, rồi làm mất mặt chú Trần!"
Trần Kỳ không cảm thấy mình nói sai, cũng chẳng hiểu nổi cơn bực tức của Phương Dư. Nghe cô nhắc đến chuyên môn của mình, anh liền nghiêm túc ưỡn thẳng lưng, tự tin đảm bảo: "Tất nhiên là không sai! Tôi là người tỉ mỉ như vậy, làm sao có chuyện nhầm số liệu được."
"Ồ ~ tỉ mỉ nhỉ?" Phương Dư cười khẩy, giọng đầy mỉa mai, đồng thời khẽ vuốt mái tóc xoăn sóng cầu kỳ của mình. Cô quay sang Lâm Ôn và nói: "Ôn Ôn, để chị kể cậu nghe chuyện này buồn cười lắm. Không biết ai năm đầu tiên làm luật sư chính thức, soạn hợp đồng cho nhà chị mà quên mất một số 0. Sau đó còn khóc lóc xin cơ hội sửa sai, nửa đêm ôm bó hoa hồng ngồi trước cửa nhà chị, không gặp được chị thì nhất quyết không chịu đi!"
"Chuyện đó là từ bao nhiêu năm trước rồi! Với lại, nửa đêm anh đến nhà em đâu phải vì cái hợp đồng đó. Chẳng phải vì em đùng đùng đòi chia tay mà không nói lý do nên anh mới phải chờ cả ngày ngoài cửa sao..."
"Anh không biết tại sao tôi chia tay anh hả?! Ai đời bạn trai cãi nhau với bạn gái lại lôi điều khoản luật ra đọc chứ! Không chia tay thì giữ anh lại để anh chọc tôi tức chết à!"
"Đọc điều khoản luật là vì em chiến tranh lạnh không thèm nói chuyện với anh, anh đâu biết phải nói gì..."
"Tôi chiến tranh lạnh là vì anh đột nhiên nhận vụ ủy thác, cho tôi leo cây, bắt tôi đợi ở rạp phim hơn nửa tiếng mà chẳng thấy đâu!"
Cuộc cãi vã nhỏ nhanh chóng leo thang thành tranh luận kịch liệt. Phương Dư càng nói càng nhớ lại những chuyện cũ, lửa giận càng bùng lên. Cuối cùng, cô cầm quân cờ trên bàn ném thẳng về phía Trần Kỳ: "Anh còn dám nhắc chuyện cũ với tôi hả? Trần Kỳ, anh là đồ khốn nạn!"
"... Ừm... hai người..." Lâm Ôn bị kẹt giữa hai người đang cãi nhau, muốn khuyên cũng không biết nói gì, ngăn cũng không dám. Đột nhiên cậu thấy mình vô tình bị ép "ăn cẩu lương" một cách không thể trốn tránh, còn bị kéo vào câu chuyện đầy drama của hai người. Thậm chí, quân cờ cậu vừa sắp xong cũng bị Phương Dư lấy ném. Giữa cơn đau đầu vì tiếng cãi vã, Lâm Ôn cố gượng cười, ngập ngừng đề nghị: "Hay là... tôi tạm tránh đi, để hai người cãi nhau thoải mái hơn?"
Đúng lúc này, Phó Thâm từ phòng bên bước ra sau khi gọi điện xong. Hắn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, bình thản gọi Lâm Ôn: "Đừng quan tâm đến họ. Qua đây."
Như được giải thoát, Lâm Ôn lập tức đi theo Phó Thâm, tránh xa chiến trường đang sôi sục phía sau.
"Có chuyện gì sao, tiên sinh?"
Phó Thâm liếc nhìn Lâm Ôn, khẽ lắc chiếc điện thoại trong tay: "Cậu chưa trả lời tin nhắn của Giang Việt, nên cậu ấy gọi cho tôi. Cậu ấy muốn hỏi cậu xem còn giữ liên lạc với ông chủ của công ty công nghệ ở London không? Cậu ấy muốn đầu tư mua cổ phần của công ty đó, nhờ cậu làm cầu nối."
"Ah! Điện thoại!" Lâm Ôn giật mình, vội vàng lấy chiếc điện thoại từ túi áo khoác ra, vừa nhìn thấy hàng loạt tin nhắn chưa đọc, cậu ngại ngùng gãi mũi rồi ngẩng đầu cười bối rối: "Vừa nãy chơi cờ với Phương tiểu thư nghiêm túc quá, quên mất điện thoại vẫn để chế độ im lặng."
"Đừng gọi chị là Phương tiểu thư nữa, nghe xa lạ làm sao ấy! Gọi là chị gái, Dư Dư, hay thậm chí là 'bạn gái tôi' cũng được, chị không ngại đâu, Ôn Ôn ạ!" Phương Dư, sau khi ném hết đống quân cờ về phía Trần Kỳ để hả giận, giờ tâm trạng phấn chấn hẳn, liền khoác vai Lâm Ôn một cách thân thiết. Nhưng khi nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo, không một lời của Phó Thâm đang nhìn mình, cô đành ngượng ngùng thả tay xuống, đổi chủ đề: "Vừa nói ai tìm cậu nhờ giúp đỡ vậy? Giang Việt á?
Cái người mở nhà hàng ở London ấy hả? Chị nói cho mà biết, Ôn Ôn, anh ta không phải người tốt đâu! Cũng giống Phó Thâm thôi, chuyên gia quay người ta vòng vòng, lợi dụng xong còn khiến người ta cảm thấy mình không hề bị thiệt. Nếu anh ta nhờ cậu thì nhớ chém đẹp vào, để xem anh ta dám không bỏ ra chút thành ý nào không. Tiền của loại đàn ông tệ bạc như thế, không kiếm thì phí đấy!"
Giang Việt sở hữu câu lạc bộ F Club và chuỗi nhà hàng liên kết đạt chuẩn Michelin, vốn được coi là một trong những thương hiệu hàng đầu trong giới du học sinh London, vậy mà trong lời của Phương Dư lại chỉ còn là "người mở nhà hàng". Danh tiếng dường như giảm đi vài bậc chỉ trong chớp mắt. Lâm Ôn không nhịn được bật cười, rồi như sực nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Phương... chị Phương Dư, chị cũng biết anh Giang sao?"
Ở phía sau, Trần Kỳ đang cặm cụi cúi người nhặt những quân cờ rơi vãi, hừ một tiếng rồi xen ngang: "Không chỉ quen biết đâu, đó còn là bạn trai cũ của cô ấy đấy. Tất nhiên, cuối cùng cậu ta cũng chọc giận cô ấy rồi bị đá như bao người khác thôi."
Ánh mắt Lâm Ôn nhìn về phía Phương Dư có chút bất ngờ, nhưng trong đó nhiều hơn là sự ngưỡng mộ dành cho cách cô dứt khoát cắt đứt liên lạc với những người khiến cô không hài lòng.
Phương Dư mỉm cười với Lâm Ôn, sau đó liếc qua Phó Thâm đang nhàn nhã uống trà, như thể chợt nảy ra ý định trêu chọc. Cô cố tình vẫy tay với Lâm Ôn, hạ giọng nói: "Mấy người đó thì đều là kẻ theo đuổi chị thôi, nhưng cậu có biết chị từng theo đuổi ai không?"
Lâm Ôn ngoan ngoãn lắc đầu.
Phương Dư không nhịn được véo nhẹ lên má Lâm Ôn, sau đó gập người cười nghiêng ngả, dựa vào vai cậu: " Là Phó Thâm đấy! Trong giới ai mà không biết thời còn trẻ, chị bị cái dáng vẻ băng lãnh, bất cần của anh ấy làm cho mê mẩn. Còn từng thề rằng ngoài anh ấy ra, chị không lấy ai nữa cơ!"
Lâm Ôn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thâm. Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, chỉ hơi nhíu mày một chút. Hắn đặt tách trà xuống bàn, giọng trầm thấp gọi một tiếng: "Phương Dư."
Phương Dư đang vui vẻ đến mức suýt cười thành tiếng, vội nghiêm chỉnh lại đôi chút nhưng vẫn không kiềm được sự tinh nghịch. Cô quay sang tiếp tục nói với Lâm Ôn: "Tất nhiên, Phó Thâm vẫn giữ nguyên dáng vẻ băng lãnh ấy, thẳng thừng từ chối chị. Nhờ vậy mà chị bị đám đối thủ không đội trời chung cười nhạo suốt cả năm trời trong giới tiểu thư nhà giàu."
Lâm Ôn luôn tự nhủ rằng trước giờ mình không phải là người hay tò mò, nhưng lần này, cậu chớp mắt mấy cái, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được, đành thu ánh mắt đang đặt trên người Phó Thâm về, nhỏ giọng hỏi Phương Dư: "Sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!