Hai năm trước, vào ngày Phó Thâm nói với Lâm Ôn rằng: "Đạn phải trúng đích, một phát hạ gục," cũng là ngày Hàn Tri vì tìm tung tích của Lâm Ôn mà chạy khắp nơi nhưng không có kết quả, cuối cùng phải tìm đến Phó Thâm.
Sau khi để Hàn Tri chờ suốt nửa giờ, Phó Thâm mới xuất hiện trong phòng tiếp khách để gặp cậu ta.
Khi đó, Hàn Tri trông tiều tụy đến mức không nhận ra. Nhiều tháng chìm trong rượu chè, thức đêm và căng thẳng đã khiến cậu ta gầy sọp đi nhanh chóng. Những bộ quần áo trước đây vừa vặn giờ mặc vào lỏng lẻo, cả người rệu rã, chán chường, trông như một kẻ yếu đuối không chống chọi nổi với cơn gió.
Đúng là làm đủ trò để thể hiện vẻ hối hận và đau khổ.
Nhưng khi vừa bước vào phòng, nhìn thấy bộ dạng của Hàn Tri, Phó Thâm không hề che giấu mà khẽ cười nhạo một tiếng.
Hắn cười quá lộ liễu, ý giễu cợt không cần giấu diếm. Nhưng sau khi cười, hắn vẫn tự nhiên mời Hàn Tri ngồi xuống uống trà. Thế nên, Hàn Tri, dù nhíu mày khó chịu vì tiếng cười ấy, cũng không tìm được bất kỳ bằng chứng nào cho thấy thái độ của Phó Thâm không tốt. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể trách mình nhạy cảm, lặng lẽ ngồi xuống với vẻ ấm ức.
Những năm qua, Phó Thâm luôn giữ mối quan hệ khách sáo bề ngoài với nhà họ Hàn. Cộng thêm tính cách nổi tiếng chỉ quan tâm đến lợi ích, không màng tình thân, Hàn Tri hoàn toàn không biết rằng thân phận con riêng của mình đã sớm bị Phó Thâm phát giác. Cậu ta chỉ nghĩ rằng sau cái chết của Phó Tuệ, quan hệ hai nhà lạnh nhạt đi, còn Phó Thâm vốn không thích gần gũi người khác.
Vì vậy, Hàn Tri ngồi đó, cố gắng trò chuyện xã giao một hồi rồi hạ thấp mình nhờ vả Phó Thâm giúp tìm tung tích của Lâm Ôn.
"À... Cậu nói là, cậu muốn tôi giúp điều tra tung tích của một người, và người đó có khả năng đã ra nước ngoài, đúng không?"
Phó Thâm không ngồi xuống đối diện Hàn Tri, mà đứng trước tủ sách lớn sát tường. Hắn cầm lấy một món đồ trang trí phủ bụi, quay lưng về phía Hàn Tri, vừa lau bụi vừa nói với giọng thờ ơ.
"Đúng vậy, anh ấy tên là Lâm Ôn." Hàn Tri hơi nôn nóng, ngồi nhích về phía trước. "Tôi cũng không biết ai đã tiết lộ thông tin cho tôi, nhưng họ nói rằng rất có thể anh ấy đã ra nước ngoài, thậm chí là đến Anh rồi. Cậu... Phó tổng, tôi biết anh có mạng lưới ở bên Anh, anh có thể giúp tôi tìm anh ấy được không? Tôi thực sự cần gặp anh ấy, tôi cần biết tin tức của anh ấy!"
Cái lý do "không biết ai tiết lộ" mà Hàn Tri đưa ra chỉ là một kiểu lấp l**m. Thực tế, cậu ta đã nghe thông tin từ chính người của Phó Thâm. Biết rằng Phó Thâm có khả năng và cũng có ý định giúp, Hàn Tri mới đến đây. Cậu ta mang những chiêu trò trong thương trường, cố gắng lấy lòng Phó Thâm, chỉ tiếc là hắn không hề có ý định tiếp nhận.
Thực ra khi Phó Tuệ còn sống, Hàn Tri, với tư cách là con nuôi của cô, cũng từng gọi Phó Thâm là "cậu". Sau này, khi quan hệ giữa hai nhà trở nên xa cách, thái độ của Phó Thâm lạnh nhạt, Hàn Tri tự thấy chột dạ nên không dám trước mặt mọi người nhắc đến mối quan hệ này nữa.
Nhưng lần này, Phó Thâm nghe được cách xưng hô vô thức của Hàn Tri vừa thốt ra, khóe miệng hắn nhếch lên. Đôi mắt ẩn sau cặp kính sắc bén như một con dao tẩm độc. Hắn vừa lau món đồ trang trí trong tay, vừa quay mặt lại, giả vờ không biết gì, hỏi một cách hờ hững: "Ồ? Cậu ta là gì của cậu, quan trọng đến mức cậu phải lo lắng như vậy?"
"..."
Câu hỏi này khiến Hàn Tri rơi vào im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cậu ta cúi đầu, giọng nói có phần yếu ớt: "Anh ấy... rất quan trọng với tôi. Tôi th... không, tôi yêu anh ấy. Vì vậy, tôi nhất định phải tìm anh ấy về."
"Yêu?"
Phó Thâm gần như không thể kiềm chế nổi tiếng cười của mình. Lúc đó, hắn thực sự muốn quay lại hỏi Hàn Tri: Cái mà cậu gọi là yêu chính là nhốt người ta trong căn gác tối tăm ngày qua ngày không lối thoát sao? Cái mà cậu gọi là yêu chính là khiến đối phương tan cửa nát nhà, trở thành tình nhân không thể công khai, thậm chí còn bị cậu đánh gãy một chân sao?
Cậu chẳng hiểu gì cả.
Phó Thâm muốn nói: Cái tình yêu cậu luôn miệng nói ấy, đã g**t ch*t một con người đến bảy lần.
Nhưng khi đó, Phó Thâm vẫn chưa thân thiết với Lâm Ôn đến mức sẵn sàng lên tiếng bênh vực cậu. Hắn chỉ cảm thấy thương cảm trong chốc lát, rồi nuốt hết những lời muốn nói, áp xuống khóe miệng nụ cười nhạt nhẽo, bắt đầu triển khai kế hoạch của mình.
"Tôi có quen vài người bên Anh kiếm sống nhờ thu thập thông tin. Nhưng quan hệ cũng không quá thân, chỉ là quen biết sơ thôi. Tôi có thể giới thiệu cậu với họ. Cậu tự liên hệ, nhờ họ tìm giúp người đi."
"Đã tìm được người, vậy có thể đưa người đó về cho tôi không?"
Hàn Tri vẫn không cam lòng mà truy hỏi. Thấy Phó Thâm nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm, Hàn Tri cắn răng, lấy hai viên đá trang trí từ chậu cảnh trên bàn, đặt lên bàn, rồi tiếp tục tăng thêm tiền cược.
"Bọn họ muốn bao nhiêu tiền? Giá tôi trả được. Tôi nghe nói khách hàng của các anh cũng đang quan tâm đến mảnh đất ở vùng ngoại ô phía Tây. Nếu anh có thể giúp tôi tìm và đưa Lâm Ôn về đây, tôi sẵn sàng nhượng lại hai phần lợi nhuận từ mảnh đất đó. Sau đó các anh có thể bán lại cho khách hàng, phần chênh lệch sẽ coi như quà cảm ơn của tôi dành cho anh."
Phó Thâm cuối cùng cũng xoay người lại, đối diện với Hàn Tri.
Hắn nhìn hai viên đá được đánh bóng sáng loáng trên bàn, mỉm cười. Khi Hàn Tri cảm thấy mọi việc có vẻ đang tiến triển tốt, Phó Thâm đưa tay ra, mỉm cười đẩy hai viên đá trở lại vị trí cũ.
"Tôi không phải loại người kiếm tiền bằng mọi giá. Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là chuyện này tôi không thể nhận lời."
Hàn Tri vội vàng mà đứng lên hỏi "Tại sao?", cùng lúc đó Phó Thâm không nói gì thêm, chỉ ra hiệu tiễn khách rồi bước thẳng ra ngoài, không để tâm đến lời cầu xin "Tôi có thể trả thêm tiền" của Hàn Tri.
Có những thứ tiền bạc mãi mãi không thể mua được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!