Mãi cho đến chuyến bay trở về, Lâm Ôn vẫn không hiểu ý nghĩa của nụ hôn thoáng qua mà Phó Thâm để lại trong buổi dạ hội đêm đó. Cả đêm trằn trọc không ngủ được, khi lên máy bay, cậu mang theo hai quầng thâm to tướng dưới mắt, mệt mỏi đến mức bước đi xiêu vẹo, chao đảo không vững.
Chỉ đến khi suýt ngã, cậu mới cảm nhận được bàn tay Phó Thâm khẽ đỡ lấy mình từ phía sau, nhẹ nhàng như không. Nhưng hắn không nói gì, chỉ đeo kính râm, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, mở báo ra đọc.
Tờ báo được giăng rộng đến mức gần như che khuất nửa người, chỉ để lộ viền gọng kính đen tuyền, khiến Lâm Ôn càng thêm rối rắm khi chẳng thể nào đọc được cảm xúc hay biểu cảm nào từ hắn.
Thật ra nếu nhất quyết phải truy cứu, thì nụ hôn thoang thoảng mùi rượu đêm ấy thực ra cũng chẳng đáng gọi là một nụ hôn. Nó chỉ đơn giản là sự tiếp xúc thoáng qua giữa đôi môi. Không va chạm, không cử động, càng không có sự dây dưa hay những gợn sóng mơ hồ. Ngay cả mùi hương của rượu cũng chỉ làm người ta thoáng ngẩn ngơ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi tan biến nhanh chóng trong làn gió đêm ở London.
Có thể nói, đó chỉ là một sự chạm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn...
Đúng vậy, chỉ là một cái chạm nhẹ.
Lâm Ôn ngồi trên ghế máy bay, nghĩ như thế.
Không thể gọi đó là một nụ hôn.
Chỉ là một tiếp xúc đơn thuần về mặt cơ thể, giống như một nụ hôn lên má mang tính xã giao, không mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư hay cảm xúc nào không thể gọi tên.
Phó Thâm có bất kỳ lý do gì để hôn cậu không? Không có. Nếu không, hắn đã chẳng tỏ ra thản nhiên như thể chưa từng có gì xảy ra, đối xử với cậu một cách dửng dưng thế này.
Vậy nên, điều đó rất có khả năng chỉ là hệ quả của việc hormone trong cơ thể Phó Thâm tăng cao vì say rượu. Đặt bất kỳ ai vào vị trí của cậu tối đó, Phó Thâm cũng sẽ làm như vậy.
Việc đó chẳng đại diện cho điều gì.
Chẳng có điều gì có thể đại diện cho bất kỳ điều gì cả.
Chỉ còn vài giờ nữa là về đến quê nhà, trong khi suy nghĩ của Lâm Ôn đã rối tung như mớ bòng bong. Một lúc cậu nghĩ về cách làm sao để từng bước thực hiện kế hoạch mà Phó Thâm đã vạch ra, một lúc khác lại bị nỗi đau mất đi người thân và những ký ức xưa cũ xâm chiếm, khiến tim cậu nhức nhối không thôi. Có quá nhiều điều cần phải suy nghĩ, đến mức não bộ cậu dường như ngừng hoạt động trong thoáng chốc, để rồi rơi vào trạng thái trống rỗng đầy hoang mang.
Trong tình trạng ấy, Lâm Ôn thực sự không muốn tốn thêm chút sức lực nào để nghĩ về lý do tại sao Phó Thâm lại bất ngờ hôn mình – một câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa. Dù sao thì việc được Phó Thâm hôn một cái cũng chẳng thiệt thòi gì. Cậu việc gì phải bận lòng với một đáp án chỉ khiến cả hai thêm khó xử?
Giả ngốc là cách cậu học được qua những buổi tiệc tùng triền miên ở Anh, một cách hiệu quả nhất để đối phó với những vấn đề mình không muốn đối mặt.
Trốn tránh tuy đáng xấu hổ, nhưng rất hữu dụng.
Chiếc máy bay ổn định bay xuyên qua các tầng mây, luồng không khí ấm áp đều đặn lan tỏa đến từng chỗ ngồi trong khoang. Có lẽ ghế hạng nhất quá mức êm ái, nên Lâm Ôn – người đã mất ngủ cả đêm – rất nhanh chìm vào giấc mơ giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn. Cậu ngủ say đến mức chiếc chăn trên người trượt xuống một nửa cũng không hề hay biết.
Khi từ phòng vệ sinh quay lại, Phó Thâm dừng lại vài giây trước chỗ của Lâm Ôn, chắc chắn rằng cậu đã ngủ say. Hắn thở dài một hơi, rồi cúi người nhặt chiếc chăn bị rơi xuống đất, cẩn thận đắp lại cho người đang ngủ, chỉnh gọn gàng từng góc chăn trước khi quay về chỗ ngồi của mình.
Khi tiếp viên hàng không đến hỏi có cần dùng bữa trưa không, Phó Thâm giơ tay ra hiệu từ chối cả phần của mình và của Lâm Ôn. Hắn quay đầu nhìn người đang ngủ say thêm lần nữa, cuối cùng tháo chiếc kính râm mà hắn đã đeo từ sáng, xoa nhẹ hai quầng thâm giống hệt của Lâm Ôn trên mặt mình, rồi đeo bịt mắt vào và ngả đầu nghỉ ngơi.
Bên ngoài, mây trời bị đôi cánh máy bay xé toạc, trồi lên rồi lại lặn xuống. Ánh nắng dịu dàng ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã bị cơn gió lạnh bất ngờ cuốn bay, chỉ còn sót lại những tia sáng lẻ loi phân tán giữa những khe hở của những đám mây lớn. Dẫu ánh sáng vẫn đó, những giấc mộng ấm áp và dễ chịu lại tan biến cùng hình bóng của London đang dần khuất xa.
Giấc mơ lớn rồi cũng sẽ tỉnh.
Tuyết đọng rồi cũng sẽ tan.
Chim gãy cánh đứng bên vách đá, xé toạc lớp da non vừa lành lặn, dang rộng đôi cánh, chuẩn bị bay lên.
Gió lạnh cắt da cắt thịt, người thợ săn từng cứu nó đứng từ xa châm một điếu thuốc, ánh mắt hướng sang nơi khác.
Có lẽ ngay từ đầu, định mệnh vốn đã là một thảm họa.
Không ai có thể bình an vô sự giữa cơn bão tố.
Con mồi là thế.
Thợ săn cũng vậy.
Tại một câu lạc bộ cao cấp ở Thượng Hải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!