Chương 25: (Vô Đề)

Chẳng mấy chốc, Lâm Ôn từ trong cửa hàng bước ra, cúi gằm đầu, môi mím chặt, cả gương mặt đầy vẻ tức tối, oán trách.

Phó Thâm cố ý làm ra vẻ không hiểu, hỏi: "Làm sao đấy?"

"Tiên sinh, đây đúng là một cửa hàng chặt chém!" Lâm Ôn đầy bực dọc, nói: "Giá khi thanh toán cao gấp mười lần so với giá trên nhãn. Nhân viên nói là họ ghi sai giá, nhưng tôi đã đến đây bảy, tám lần rồi, mỗi lần đều thấy giá y hệt. Lâu như vậy mà cửa hàng không phát hiện ra lỗi, rõ ràng là cố ý lừa khách mà."

"Ồ, vậy à?" Phó Thâm cố cúi đầu để che đi nụ cười vừa nhếch lên nơi khóe miệng, giả bộ hỏi tiếp: "Thế cậu có mua không?"

"... Tôi mua rồi." Lâm Ôn bất đắc dĩ thở dài, đôi vai rũ xuống. "Cả khu này chỉ có cửa hàng này bán kiểu dáng này, không mua cũng không được."

Nghe Lâm Ôn nói như vậy, Phó Thâm không khỏi cảm thấy tò mò: "Mua cái gì mà đặc biệt vậy?"

"Cái này nè!"

Nhắc đến món đồ mình vừa mua, đôi mắt của Lâm Ôn lập tức sáng bừng lên. Cậu lấy món đồ từ trong túi ra, hai tay nâng niu, đưa lên trước mặt Phó Thâm để khoe.

Đó là một quả cầu pha lê phát sáng.

Cái này cũng chẳng có gì gọi là hiếm lạ cả, thậm chí là phổ biến đến nỗi ngoài đường cũng bán đầy ra. Phó Thâm chỉ liếc qua một cái, liền mất hứng, ánh mắt lơ đãng quay đi. Nhưng để không làm mất đi niềm vui của Lâm Ôn, hắn vẫn miễn cưỡng buông một lời khen lấy lệ: "Ừ, nhìn cũng đẹp đấy."

Tuy nhiên, khoe một hồi lâu, hắn cũng đã khen rồi, nhưng động tác của Lâm Ôn lại chưa từng thay đổi, vẫn như ban nãy mở to đôi mắt lấp lánh, nhìn hắn chăm chú, đôi tay nâng quả cầu pha lê đưa ra trước mặt hắn.

Phó Thâm cảm thấy nghi ngờ, đôi lông mày nhướng lên. Ánh mắt hắn lần nữa dừng lại trên quả cầu pha lê, nhìn kỹ hơn một chút, rồi thăm dò hỏi: Cái này là... tặng tôi sao?"

"Dạ, tặng ngài đấy!"

Lâm Ôn gật đầu một cái thật mạnh, chiếc mũ trùm trên áo khoác khiến cậu trông không khác gì một chú thỏ tai cụp với đôi tai to, vừa ngượng vừa vui mà đưa quả cầu pha lê đến tay Phó Thâm.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Thâm nhận không biết bao nhiêu là quà, từ những mô hình đồ chơi cơ khí lỗi thời trong siêu thị cho đến cả cá voi đầu cong quý hiếm ở cảng Puerto Madryn. Nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy một món quà nào lại "nóng tay" như quả cầu pha lê bình thường này. Dù cầm thế nào, hắn cũng cảm thấy trong lòng mình có chút áy náy kỳ lạ.

"Khụ." Phó Thâm hắng giọng một cái, cố giữ bình tĩnh để quên đi sự thật rằng đây là món đồ mà hắn đã "chém" của Lâm Ôn đến mười lần giá trị. Hắn hỏi: "Tặng tôi cái này làm gì?"

"Trước đây, khi còn ở trong nước, tôi thấy ngài thường nhìn chằm chằm vào chiếc giá trưng bày trống trong phòng khách, ánh mắt rất xa xăm. Luật sư Trần Kỳ nói với tôi rằng, trước đây trên đó từng đặt một quả cầu pha lê lớn mà ngài rất thích, nhưng không biết vì lý do gì mà sau này không còn nữa."

Lâm Ôn mỉm cười, ánh mắt qua lớp pha lê nhìn Phó Thâm, nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ ngài chắc hẳn rất nhớ quả cầu pha lê đó, nên đã dựa theo miêu tả của luật sư Trần Kỳ để tìm. Nhưng chỉ tìm được mẫu này là giống nhất thôi. Ngài xem thử đi, có giống quả cầu ngày trước của ngài không? Chỉ là... tôi đã đi nhiều cửa hàng, mà kiểu dáng cùng kích cỡ như quả cầu cũ của ngài thì chỉ có hàng đặt làm riêng, thời gian chế tác quá dài, tôi sợ không kịp.

Còn cái này, mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng lại tiện lợi hơn nhiều, ngay cả khi sau này có chuyển nhà cũng không lo không mang theo được!"

Quả cầu pha lê lớn?

Trong đầu Phó Thâm, ký ức phủ bụi lâu năm đột nhiên "tích" một cái như được ánh sáng bật lên một cách bất ngờ.

À... quả cầu pha lê lớn...

Hắn nhớ ra rồi.

Chẳng phải đó chính là thứ mà ở lần trọng sinh thứ hai, hắn vô tình trượt chân, đâm đầu vào và thành công tự kết liễu mạng sống của mình hay sao?

Không biết vì lý do gì mà sau này lại không thấy nữa hả?

Trần Kỳ không biết, nhưng Phó Thâm thì rõ như lòng bàn tay.

Bởi vì ngay sau khi vừa mở mắt, việc đầu tiên hắn làm chính là ra lệnh cho người mang cái quả cầu pha lê chết tiệt đó đi đập nát, đập cho thật vụn rồi vứt vào bãi rác phế liệu xa nhà hắn nhất, để chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn, đe dọa đến tính mạng của hắn lần nào nữa.

Phó Thâm nghĩ mắt không thấy thì tâm không phiền. Và để tránh những tai nạn tương tự, cái giá trưng bày đó từ đó về sau cũng không đặt thêm bất kỳ món đồ nào nữa, cứ để trống mãi như vậy.

Còn lý do tại sao hắn luôn nhìn chăm chú vào đó?

Phó Thâm đúng là chưa từng để ý đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!