Lâm Ôn bắt gặp ánh mắt của Phó Thâm, sững người trong giây lát. Ý cười mỉa mai trong đôi mắt cậu nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một niềm vui bất ngờ dâng lên. Cậu giơ tay vẫy cao, vui vẻ gọi to: "Tiên sinh!"
Phó Thâm đứng yên tại chỗ, nhìn động tác vội vàng xuống ngựa chạy về phía hắn của Lâm Ôn mà không nói một lời.
Lâm Ôn luôn tỏ ra ngoan ngoãn, đến mức Phó Thâm chưa từng nhìn ra tham vọng của cậu.
Trong mắt Phó Thâm, hắn luôn cảm thấy Lâm Ôn chẳng khác nào một con chim hoàng yến bị bẻ gãy đôi cánh, bị nhốt trong lồng và nuôi dưỡng như một món đồ chơi. Dù hắn đã mở lồng giải thoát cho chú chim nhỏ ấy, cho phép nó vỗ cánh một chút để thử sức mình.
Nhưng Phó Thâm vẫn luôn nghĩ rằng, Lâm Ôn không đủ khả năng để bay lượn giữa bầu trời tự do ấy.
Chỉ đến khoảnh khắc này, Phó Thâm mới thực sự nhận ra mình đã đánh giá thấp Lâm Ôn.
Lâm Ôn không phải kiểu người thành thành thật thật chỉ biết cúi đầu chịu khổ, làm người liều lĩnh bước về phía trước một cách bừa bãi.
Cậu luôn có mục tiêu của riêng mình, cũng sở hữu những cách thức riêng để đạt được mục tiêu đó. Thậm chí, cậu không ngại phô bày tham vọng để khiến bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn. Chỉ là, tất cả những điều này, cậu chưa từng bộc lộ trước mặt Phó Thâm.
Cậu không còn là chú chim non yếu ớt, chỉ cần một bàn tay là có thể b*p ch*t nữa. Giờ đây, cậu là một con mèo hoang giấu trong mình bộ móng vuốt sắc bén, có thể tùy ý giáng cho kẻ nào x*m ph*m l*nh th* của mình một cú trí mạng.
Thế nhưng...
Phó Thâm chạm vào những góc cạnh của hộp thuốc lá trong túi áo, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Ôn. Người vừa rồi còn tung hoành mạnh mẽ trên sân bóng, dường như chẳng ngại trời, chẳng sợ đất, giờ lại cuống quýt nhảy xuống ngựa, vội vã chạy về phía hắn. Đôi mắt cậu sáng rực lên, long lanh như chứa cả một dòng suối trong trẻo, giọng nói ngập tràn phấn khích: "Tiên sinh, ngài đến đây khi nào vậy? Lúc nãy ngài có thấy không?
Tôi vừa mới thắng trận đấu vừa rồi đó!"
Biểu cảm của Lâm Ôn lúc này giống hệt một đứa trẻ vừa đạt được thành tích, chạy về khoe với người thân để được khen ngợi. Đôi mắt cậu như chứa cả dải ngân hà, sáng rực đến mức khiến người đối diện phải choáng ngợp. Khi bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, khó ai có thể cưỡng lại được cảm giác muốn dành cho cậu một sự ưu ái đặc biệt.
Phó Thâm đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, những chiêu trò tỏ ra yếu đuối để khơi gợi lòng thương xót hắn đã thấy qua không ít. Đa phần đều nhằm lợi dụng sự mềm lòng của người khác để đạt được mục đích của mình. Nhưng ánh mắt của Lâm Ôn lại quá trong sáng, không chút tạp chất, cũng không mang theo bất kỳ toan tính hay động cơ nào. Có vẻ như thứ cậu muốn nhận từ Phó Thâm, chỉ đơn giản là một lời khẳng định chân thành.
Phó Thâm im lặng hồi lâu, lý trí trong đầu vẫn đang bận phân tích động cơ hành động của Lâm Ôn, nhưng bàn tay hắn đã không tự chủ được mà giơ lên. Theo bản năng, hắn xoa nhẹ mái tóc bị gió làm rối của Lâm Ôn và buột miệng khen ngợi: "Cậu làm tốt lắm."
Đôi mắt Lâm Ôn chỉ vì một câu khích lệ đơn giản ấy mà lập tức cong lên, sáng long lanh như sóng nước mùa thu.
Một đôi mắt trong trẻo, thu hút và đầy sức sống.
Một ánh nhìn dịu dàng tựa như chú mèo con vừa được tắm mình trong ánh nắng, thoã mãn và dễ chịu đến cực độ.
Phó Thâm nghĩ,
Thế nhưng con mèo hoang này đối với hắn chưa từng giơ móng vuốt sắt nhọn ra. Thứ nó để lộ, chỉ là những lớp đệm thịt mềm mại không chút sát thương.
Hình ảnh ấy khiến trái tim người ta chợt mềm nhũn, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn đưa con mèo hoang này về nhà, nuôi dưỡng thật cẩn thận.
Đối với một người cả đời chỉ theo đuổi lợi ích như Phó Thâm, cảm giác này thật sự là một loại cảm xúc vượt quá giới hạn, không cần thiết.
Nhưng vào khoảnh khắc này, hắn lại hiếm khi có một ý nghĩ hoàn toàn ngược lại.
Hắn nghĩ: —— thỉnh thoảng vượt giới hạn một lần, có lẽ cũng chẳng sao.
Vậy nên, khi trên đường về nhà, lần thứ bảy hắn phát hiện Lâm Ôn nhìn chăm chú vào cửa sổ trưng bày của một cửa hàng bên đường với ánh mắt đầy yêu thích như không nỡ rời đi, là kiểu người chẳng hay nhúng tay vào chuyện của người khác như hắn, hiếm hoi được một lần dặn tài xế dừng xe lại.
"Thấy thích cái gì à? Thích thì vào mua đi."
"Dạ?" Lâm Ôn rút nửa cái đầu đã chui ra khỏi cửa xe của mình về, lúng túng nói: "Tôi không... không thích cái gì trong đó cả."
Giọng điệu mập mờ và thái độ thiếu tự nhiên, rõ ràng là đang nói dối. Phó Thâm cũng lười đôi co với dáng vẻ rụt rè này của Lâm Ôn, hắn dứt khoát bước xuống xe, mở cửa xe bên phía cậu, gật đầu ra hiệu cho cậu: "Xuống xe, thời gian vẫn còn sớm, nhân lúc cửa hàng chưa tới giờ đóng cửa mau vào mua đi."
Lâm Ôn nghe lời xuống xe, nhưng lại ngại ngùng xua tay nói: "Không, không, không cần đâu, tiên sinh. Tiền tôi để dành vẫn chưa đủ, tôi không cần thứ đó, không cần mua. Chỉ là mỗi lần đi qua đây, tôi quen thói nhìn lại một chút thôi."
Theo thói quen nhìn lại... nghĩa là đã thích từ lâu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!