Chương 63: Ngoại truyện 1

Một tháng sau, một thị trấn ở biên giới đặc khu Fyca.

Piper hoảng sợ không rảnh chọn đường.

Trên tay y còn đang dìu một người, là một đồng nghiệp nam trong viện nghiên cứu của y, trúng một phát súng ở bụng, dạ dày bị thủng mất rất nhiều máu, hai người chạy trốn suốt, mất máu quá nhiều, đồng nghiệp của y muốn giữ nhận thức tỉnh táo cũng vô cùng miễn cưỡng.

Đồng nghiệp thoi thóp, "Những người khác đâu…"

"… Mặc kệ đi, chạy trước đã." Piper không dừng bước.

"Khụ khụ… chạy đi đâu?" Tay đồng nghiệp cười gượng, "Trụ sở chính có tin tức gì chưa?" Anh ta vẫn nhớ mãi không quên cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"…

"Nghe xong, Piper bỗng thấy rối như tơ vò. Bước chân vội vã của hai người đáp trên mặt sàn lát gạch phủ đầy bụi, họ đang băng qua một vũ trường bị bỏ hoang. Ánh đèn trong hành lang đã lâu không được sửa chữa, lúc sáng lúc tối, cũng như biểu cảm lập loè không yên trên mặt hai kẻ chạy trốn. Bước chân di chuyển về phía trước đối với Piper mà nói đã biến thành một khúc gỗ bị sai khiến bởi ham muốn sống sót,"Máy phát tín hiệu của trang viên Bình Minh đã bị thiêu trụi rồi…

"Sau khi phát hiện ra máy chủ bị tấn công, phản ứng đầu tiên của viện nghiên cứu là đến trang viên Bình Minh kiểm tra ổ cứng, nhưng lúc họ ngồi xe bay bay lên không trung, lại phát hiện ra cả thành phố đều chìm vào hỗn loạn có thể trông thấy bằng mắt thường. Không thể tin nổi, bầy chuột bạch này lại bắt đầu xồng xộc trong hòm thí nghiệm. Lúc họ chạy tới trang viên Bình Minh, chỉ còn lại một nhúm tro tàn âm ỉ."Chúng ta và trụ sở chính đã…" Piper nhớ lại, ngọn lửa trong trí nhớ thiêu đốt giữa lông mày y, y bắt đầu lắp bắp, "Đã mất liên lạc hoàn toàn."

Tay đồng nghiệp sững sờ, sau đó bật cười khẽ, "À… thế chúng ta còn chạy gì nữa? Toàn bộ đặc khu đều đã trở thành một bãi săn khép kín rồi."

Trong lúc di chuyển, vết thương ở bụng bị kéo theo, màu đỏ tươi trào ra nhuộm ướt cả chiếc sơ mi hè mỏng tang.

Tất nhiên Piper biết những điều này, kể từ sự cố bất ngờ một tháng trước – kế hoạch nghiên cứu đặc khu Fyca đột nhiên bị công khai, thông tin thân phận của mọi nhân viên nghiên cứu đều bị rò rỉ, toàn bộ đặc khu bị đảo lộn.

Sĩ diện đã quen thường ngày và sự sụp đổ đột ngột, thay đổi dữ dội trước mặt, rốt cuộc là chân tướng bị phanh phui hay ảo ảnh đang trút vào?

Theo lý thì vào thời điểm mù mịt này, người Lanzas sẽ có một cơ hội tranh thủ tẩy não dư luận, tiếc rằng là bởi đòn tấn công bất ngờ, trong tay họ chỉ có một đống quyền hạn – quyền hạn đã bị huỷ.

Mất liên lạc và phát ngôn chỉ là khởi đầu của suy thoái.

Lúc viện nghiên cứu bị tấn công, kho vũ khí bị khoá bởi quyền hạn của Tư Bác.

Không có công nghệ kề bên, những kẻ kiểm soát vĩ đại của cả thế giới tay không tấc sắt, chỉ có thể nháo nhào chạy trốn khắp nơi.

Địa vị của điểm ngoại lai và kẻ xoá sổ bị thay đổi.

Kể từ khi sự cố xảy ra cho đến ngày hôm nay, tròn ba mươi ngày, Piper trơ mắt nhìn những người cùng chạy trốn với mình bị bắt đi, càng khỏi phải nhắc đến những người Lanzas biến mất vô cớ ở nơi mà y không nhìn thấy được.

Người mà hôm nay tình cờ gặp phải, cũng chảy máu không ngừng.

Bước chân của tay đồng nghiệp bị thương nặng nề hơn vừa rồi, chẳng biết là do cơn đau ở vùng bụng hay là do nỗi tuyệt vọng. Việc này tăng thêm cơn bực dọc trong lòng Piper.

Xin đấy, đang chạy thục mạng, lôi thêm gánh nặng này thì chạy đi đâu được?

Bàn tay đang đỡ đồng nghiệp của Piper hơi buông lỏng, y chần chừ, định rụt tay về, mặc kệ đồng nghiệp bị thương sống chết mặc bay.

"Đằng sau có người đuổi kịp rồi!

"Piper do dự đến mức mất tập trung, giật bắn mình trước tiếng kêu đột ngột của tay đồng nghiệp. Y tập trung lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân khe khẽ vang lên sau lưng. Phần lớn đèn trong hành lang đã hỏng, vài chiếc đèn còn sót lại gánh vác trách nhiệm nặng nề, ánh sáng thoi thóp, trả về toàn cảnh của lối đi quanh co ngoằn ngoèo."Xoẹt!

"Âm thanh sắc nhọn vang lên, ngắn ngủi và chói tai, khiến người ta sởn gai ốc trong vũ trường tĩnh lặng, như hàm răng sắc bén của dã thú ngoạm vỡ xương sọ, dấy lên nỗi sợ sinh lý nguyên thuỷ nhất. Piper nhận ra ngay lập tức, đó là âm thanh mũi kiếm cọ trên sàn nhà. Y giật mình siết cánh tay đồng nghiệp,"Đi mau!" Y dồn hết toàn bộ hoảng loạn vào câu nói này.

Y sải bước đi tiếp, phát hiện ra bước chân của đồng nghiệp mềm nhũn, y cúi đầu kiểm tra sắc mặt tay đồng nghiệp nhờ vào ánh đèn yếu ớt.

Câu cảnh cáo nhạy bén vừa rồi như đã tiêu cạn chút sức cuối cùng, người này môi trắng bệch, mắt khép hờ, đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Động tác của Piper dừng lại, hai giây sau, y từ từ rụt cánh tay mình về, đặt đồng nghiệp xuống đất.

Sự chần chừ vừa rồi vụt biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!