Vừa dứt lời, Ngôn Dương cảm thấy cơ thể Du Phùng căng cứng rõ rệt.
"Kế hoạch nghiên cứu thí nghiệm đặc khu Fyca và các tài liệu có liên quan, em đều đã sắp xếp xong xuôi, rạng sáng mai sẽ tự động đăng lên mạng."
Ngôn Dương mở giao diện cài đặt máy chủ công cộng của viện nghiên cứu, chiếu hình sang bên cạnh, "Còn cả chip sinh vật, quyền tắt nó ở trong thiết bị đầu cuối cá nhân của Tư Bác.
"Cậu tự nói một mình, như thể muốn dồn hết lời nói vào thời khắc mấu chốt này, ở nơi cậu không nhìn thấy, trong mắt Du Phùng kìm nén cả tâm hồn cảm xúc ngang ngược của mình. Ngôn Dương tưởng tượng thế giới sau khi tắt chip sinh vật cả tất cả mọi người, khó kiềm chế được phá ra cười,"Nhất định đó sẽ là một cuộc hỗn loạn khổng lồ!
Anh phải xem cho kỹ vào thay em đấy."
Hàm ý trong câu "xem cho kỹ vào thay em
"giống như một chất xúc tác, khiến ngọn lửa cháy âm ỉ đã lâu bùng lên trên toàn thân Du Phùng trong nháy mắt, thiêu đốt hắn nghiến răng nghiến lợi run bần bật. Giọng nói kiềm chế rỉ ra từ kẽ răng Du Phùng,"Không thể nào."
Chất giọng vừa trầm vừa mơ hồ, Ngôn Dương nhất thời không nghe rõ: "… Gì cơ?"
Du Phùng đẩy phắt cậu ra, "Không thể nào!
"Ngôn Dương không hề đề phòng, loạng choạng lùi lại một bước, cậu kinh ngạc nửa giây, giờ mới nhìn rõ vẻ mặt Du Phùng – trên khuôn mặt tuấn tú đó hoàn toàn là lửa giận không thể kiềm chế. Trên mặt hắn không có chút máu nào,"Đừng nằm mơ nữa Ngôn Dương, tuyệt đối không thể nào. Em phơi bày toàn bộ ký ức cho tôi không phải là muốn thuyết phục tôi giết em đấy ư?"
Ngôn Dương: "…"
Du Phùng hiểu Ngôn Dương, dù cho hai lần xóa trí nhớ đã gây ra tổn thương não bộ dẫn đến thay đổi nhân cách, nhưng thứ trong xương cốt vẫn còn đó.
Ngôn Dương chắc chắn là kiểu người thích che giấu vết sẹo của bản thân không để lộ trước mặt người khác, việc này không liên quan đến quan hệ thân thích, mà là vì lòng tự trọng quá cao của bản thân Ngôn Dương, dẫn đến việc cậu không chịu bày tỏ bóng tối trong mình với bất cứ ai.
Nhưng khăng khăng Ngôn Dương lại ném thẳng Du Phùng vào hồi ức của mình.
Run rẩy và sợ hãi hoàn chỉnh, tuyệt vọng và giày vò đích thực, cậu phơi bày toàn bộ thối rữa và thương đau, máu me đầm đìa không chịu nói với người khác trước mặt Du Phùng.
Mục đích chính là kể cho Du Phùng, thuyết phục Du Phùng – mình thật sự không nên sống tiếp nữa.
Trong quá trình lội ngược dòng hồi ức, Du Phùng đã phát hiện ra mục đích này của Ngôn Dương, lúc ấy hắn cứ như bị mũi nhọn lạnh buốt đâm vào nội tạng, cảm xúc lập tức trở nên lẫn lộn phức tạp, hắn đanh khuôn mặt lạnh lùng đến trước mặt Ngôn Dương, quả nhiên nghe thấy lời tuyên án Ngôn Dương dành cho mình.
Mặc dù Ngôn Dương không ngờ Du Phùng lại biết được mục đích của mình sớm thế, nhưng cậu đã chờ bên vách đá lâu lắm rồi.
Cậu đổi cách nói khác cho ba chữ "giết em đi", "Ngày nào em cũng nghĩ đến kết cục này, cuộc đời rối tung rối mù của em đến lúc hạ màn rồi."
Nụ cười nơi khóe môi cậu nhạt đi, "Anh biết đấy, một phần sợi thần kinh của em đã bị phá hủy, việc này… không thể đảo ngược được."
"Em đã biến thành một quái vật rồi."
"…
"Bàn tay cầm thanh kiếm dài của Du Phùng siết chặt, hắn bước tới chỗ Ngôn Dương từng bước một. Trong thời gian bị kéo dài vô tận, Ngôn Dương nhớ đến mùa hè ẩm ướt nhơm nhớp đó, đài phun nước bị bỏ hoang, tiếng ngâm già nua thê lương."Một ngày nọ bạn sẽ nghe thấy tiếng chuông u ám, tuyên bố với người đời rằng tôi đã thoát khỏi thế gian bẩn thỉu này, theo giòi bọ nhơ nhớp đến một thế giới khác yên nghỉ, tôi khuyên bạn chớ nên đau buồn vì tôi."
Trời đất lặng gió, Ngôn Dương nhắm nghiền mắt, trong bóng tối dường như cậu đã nghe thấy tiếng tù và của cái chết.
"Keng…
"Ngôn Dương nghe thấy tiếng kim loại va chạm với mặt đất. Cậu ngờ vực mở choàng mắt, phát hiện ra Du Phùng đã tới trước mặt mình, ném thanh kiếm xuống đất. Ngôn Dương nhìn thanh vũ khí lạnh nằm trơ trọi dưới đất, đó là biểu tượng do tội ác tích lũy bao năm tháng của cậu hóa thành hình, bị Du Phùng vung tay vứt bỏ. Du Phùng vẫn là vẻ giận lôi đình đó, nhấn mạnh từng chữ một,"Khỏi phải chờ đến rạng sáng, bây giờ luôn đi."
Hắn giơ tay, ấn mạnh vào mục chọn được do màu đỏ nguy hiểm đó.
"Có chọn tắt chức năng giám sát và kiểm soát của chip hay không."
"Có."
Đầu ngón tay không hề do dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!