Thành phố Cass bốn tháng sau.
Noyce cúi đầu nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi.
Ông ta cảm thấy rất bực dọc, cà phê cạnh tay đã nguội ngắt, báo cáo đối chiếu dặn thực tập sinh làm vẫn chưa được đưa tới.
Là giám đốc của công ty công nghệ điện tử George, ông tan làm muộn hơn bất cứ nhân viên nào, trong công ty khổng lồ giờ chỉ còn ông và cậu thực tập sinh đang bận rộn bên ngoài kia.
Ông ta đi tới chỗ cửa sổ, nhìn màn đêm xanh thẫm cách lớp kính, giơ tay gửi một tin nhắn thoại, "Cậu đừng làm nữa, vào đây đi.
"Ngoài cửa sổ phố đã lên đèn, những tòa cao ốc sừng sững tạo thành một khu rừng bê tông cốt thép, Noyce tìm kiếm ánh trăng giữa những mảnh trời chật hẹp. Một phút sau, cửa văn phòng bị gõ nhẹ. Noyce không ngoái đầu,"Vào đi."
Cậu thực tập sinh này luôn ngoan ngoãn rụt rè, ngay cả tiếng bước chân lúc nãy cũng chần chừ.
"Ngài Noyce…"
Nghe cái giọng yếu xìu này đã biết không đáng tin cậy, chẳng hiểu bên nhân sự tuyển người kiểu gì. Không tìm được vầng trăng, Noyce chau mày, mất kiên nhẫn ra mặt.
"Xin… xin lỗi ạ…" Cậu thiếu niên sau lưng nói, "Tôi không quen dùng phần mềm phân tích số liệu…
"Noyce không chịu nổi cái giọng yếu ớt này, cơn chán ghét dâng trào gấp bội, ông ta quay người, đang định nổi cáu thì sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu thiếu niên. Cậu thực tập sinh này đã làm được hai ngày, nhưng ông là người bận rộn, không rảnh quan sát một tên tép riu không quan trọng, chỉ biết đó là một thanh niên yếu đuối, làm việc lề mề. Con người lề mề này, giờ đang cách ông chưa đầy năm bước chân."Ngài Noyce… xin lỗi khiến ngài muộn thế này mà chưa được tan làm…
"Khoảng cách gần mới phát hiện ra đồng tử mắt của cậu thiếu niên này có màu xám đậm, lúc quan sát nghiêm túc sẽ khiến người ta liên tưởng đến màn sương lan tỏa trong khu rừng lúc hoàng hôn, bản thân đứng trong đó sẽ bị thấm ướt, bị lạc lối. Thái độ của Noyce mềm mỏng hơn,"Không sao…
"Chưa dứt câu, ngọn đèn tiết kiệm điện trên đỉnh đầu lập lòe rồi tắt ngóm. Hệ thống điện của cả tòa cao ốc văn phòng bỗng dưng tắt nguồn. Bóng tối ập tới tranh nhau ùa vào văn phòng. Noyce còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, đã nghe thấy cậu thiếu niên tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi bằng giọng áy náy,"Nhất định là ngài rất mệt phải không… Tôi có cách để ngài được nghỉ ngơi tử tế…"
Câu này rất kỳ quái, Noyce ù ù cạc cạc.
Tòa cao ốc bên cạnh đèn đóm sáng trưng, ánh sáng vượt qua khoảng cách cao mười mấy tầng, xuyên qua hai lớp kính cường lực cường độ cao, yếu ớt chạm đến khuôn mặt của cậu thiếu niên.
Noyce nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta.
Đó là một nụ cười ngoan ngoãn.
Xung quanh tối tăm, ánh sáng li ti rọi trong mắt cậu thiếu niên, tựa đom đóm trong nghĩa trang, tô điểm vẻ quái dị trong lúc tranh tối tranh sáng. Đó là một vẻ đẹp điểm xuyết cho bóng tối.
Noyce chẳng biết sao, ông ta bỗng dưng cảm thấy mình như đã khám phá ra bí mật, không thể kiểm soát được giác quan của mình bên bờ vực sợ hãi.
Sau này ông ta mới biết cảm giác kỳ quái đó thì ra là vì mình đã đến lúc chết.
Nhưng Noyce lúc này không đủ thông minh và bình tĩnh để phát hiện ra, giây phút nhìn thấy thanh kiếm dài bên cạnh cậu thiếu niên, ông ta đã sợ đến mức không nhớ ra khẩu súng lục nằm ở ngăn kéo nào của bàn làm việc.
Chỉ một chớp mắt, lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ loé sáng qua khuôn mặt hoảng sợ của Noyce, cơn đau nhói truyền tới từ đầu gối – ông ta ngã ngửa ra sàn.
Một cây bút lông màu đen chèn trên giấy, đáp xuống má ông ta, "Trước khi chết có gì muốn nói không?"
Cơn đau dữ dội khiến trước mắt tối sầm, ông ta dốc sức nhìn về phía chân mình, phát hiện ra từ đầu gối trở xuống đã bị chặt đứt gãy gọn. Máu tươi túa ra ào ạt, nỗi sợ hãi bao trùm hoàn toàn.
Ngôn Dương nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của Noyce, trong biểu cảm ngoan ngoãn toát ra vẻ khinh bỉ càng lúc càng đậm, càng làm méo mó khiến nụ cười thêm quái gở. Cậu vung kiếm chặt thành thạo.
Đây là lần thứ tám cậu làm việc này.
Trong khu thí nghiệm khổng lồ của Tư Bác, bạn có thể hưởng thụ, có thể chịu khổ, có thể uống thứ bia lúa mạch cực dỏm, cưỡng hiếp trẻ vị thành niên non nớt nhất, sống cuộc đời dè dặt thận trọng hoặc chìm đắm trong dục vọng trên đỉnh quyền lực, dù phạm tội hay chính nghĩa, nhưng bạn tuyệt đối không được tỉnh táo.
Bạn tuyệt đối không được phát hiện ra bí mật của thế giới này.
Bạn không được phát hiện ra cuộc đời của bạn bị giám sát 24/7 – bị mắt mình giám sát, mọi thứ mắt bạn nhìn thấy đều được tải lên máy chủ trong viện nghiên cứu trung ương của "đế quốc", giám khảo có thể xem bất cứ lúc nào, xem bạn buổi trưa tham ăn ngốn hết cả một chiếc pizza thịt xông khói, xem bạn bàn tán sau lưng với người khác, xem bạn cởi sạch quần áo khi về nhà giữa mùa hè.
Thính giác cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!