Đường rạch?
Ngôn Dương không dám tin, cậu đờ đẫn nhìn nét bút màu đen trên trán Lê Nhược.
Giây phút đó, cậu chẳng phẫn nộ chút nào, cậu bắt đầu hoảng sợ, cậu nghe thấy tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực.
"Tổng bí thư… quốc gia này… và chip sinh vật… rốt cuộc là thế nào…
"Hơi thở của Lê Nhược rất yếu, bà biết mình không thể sống quá hôm nay được, bà nhìn Tư Bác chằm chằm, thốt ra mối nghi ngờ nghẹn trong lòng mình. Tư Bác lãnh đạm nhìn vào mắt bà, mặt vô cảm, trong không gian màu trắng im lìm như chết. Hồi lâu sau, ông ta mới cất tiếng,"Thỉnh cầu của kẻ sắp chết có ảnh hưởng khác hẳn đúng không?"
"Bà và Ngôn Thời vẫn luôn lạm dụng chức quyền thăm dò khắp nơi trong nội bộ cơ quan, bao nhiêu lần xâm nhập hệ thống cơ mật, cuối cùng chạm phải ranh giới phạm tội, bị đưa tới đây, chẳng phải chính là để tìm kiếm cái gọi là chân tướng đấy ư?"
"Con người đúng là kỳ lạ, rõ ràng trong thế giới này các người nằm ở tầng lớp tinh hoa có ưu thế tuyệt đối, vật chất thừa mứa, được người khác kính phục," ông ta ngoái đầu liếc nhìn Ngôn Dương, "Con trai mình chào đời đã có tài nguyên giáo dục ưu tú nhất, sống cuộc đời hoàn hảo không được sao?"
"Chỉ tại các người lắm chuyện, nếu các người là nhóm ở khu Đồng Hoa, chẳng có cơm mà ăn thì lấy đâu ra lòng dạ theo đuổi "chân tướng thế giới"."
"Tài liệu liên quan đến chip sinh vật, lúc xâm nhập hệ thống bà đọc đủ kỹ chưa? Cũng tại bà đọc kỹ quá, khiến bản thân phải đến đây."
Lê Nhược mím môi, cắt ngang lời Tư Bác, "Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi…"
Vẻ mất kiên nhẫn vụt qua mặt Tư Bác, "Tôi không phải tổng bí thư đế quốc gì hết."
"Tôi là giám khảo."
Ngôn Dương miễn cưỡng nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh trượt xuống má cậu.
"Đế quốc Tishrei bại trận, hành tinh này bị vứt bỏ. Bây giờ là nơi thí nghiệm của liên bang."
"Trời mới biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới xin được dự án nghiên cứu này."
"Sau này phát hiện ra vẫn còn việc khác đau đầu hơn. Tất nhiên thực ra mọi người đều rất ngoan, nhưng không loại trừ những kẻ như các người – điểm ngoại lai quấy rối kết quả thí nghiệm.
"Ngôn Dương nhìn miệng Tư Bác khép khép mở mở, mỗi chữ nhả ra cậu đều nghe rõ, nhưng ghép thành một câu thì cậu không hiểu nổi. Nơi thí nghiệm? Dân số cả hành tinh đều bị kiểm soát ư? Nếu người phát hiện ra sự thật sẽ bị phán quyết là điểm ngoại lai, thế những người đó phát hiện ra kiểu gì? Ngôn Dương không nghĩ ra, kể từ giây phút bị bắt đi, dường như cậu đã rơi vào một vở kịch hoang đường, đầu đuôi ngọn ngành đều bị khuyết thiếu, chỉ có chân tướng khó tưởng tượng vội vã chen tới trước mặt cậu. Lê Nhược cau chặt mày,"Chúng tôi là… vật thí nghiệm?"
Tư Bác đáp: "Nói thế hơi khó nghe, nhưng… kiểu đó."
"Đừng nghĩ sự việc tệ hại thế. Phần lớn thời gian mọi người và cuộc sống bình thường chẳng có gì khác biệt đúng không?"
"Chúng tôi chỉ là người quan sát thôi."
Lê Nhược nghe xong, bà nhìn gương mặt ra vẻ đạo mạo của Tư Bác, bỗng cười, "Người quan sát?"
"Đừng đùa. Chức năng kiểm soát đối với cảm nhận cơ thể của chip sinh vật là đồ trang trí chắc?"
"Ba thi thể ở thành phố Cass, bị đâm xuyên mà chết, nhưng không có vết thương."
"Sao có thể có việc như thế được? Nhưng chỉ cần kiểm soát thị giác, xúc giác của mọi người, thì dễ như trở bàn tay phải không."
"Thi thể tồn tại chân thực, bề mặt hình chiếu ba chiều trùm lên bề mặt thi thể, tất nhiên người điều tra vụ án sẽ không nhìn thấy vết thương."
"Nói hay lắm."
Giọng Tư Bác đều đều,
"Nhưng những kẻ đó chỉ là dân số nằm dưới đáy ở khu Đồng Hoa, vậy nên biện pháp xoá sổ cũng sơ đẳng. Bà thì khác, cái chết của bà sẽ có chút giá trị."
"Khu Đồng Hoa và khu trung tâm có khác biệt thật ư…" Giọng Lê Nhược càng ngày càng khẽ.
"Trong hiện thực thì không," Tư Bác vòng ra sau Lê Nhược, bắt đầu chạm vào giao diện điều khiển của cánh tay người máy y tế, "Nhưng trong đầu các người thì có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!