Chương 41: (Vô Đề)

Thư mục mới [Thiết bị đầu cuối đã đồng bộ]

Chủ nhật ngày 22 tháng 6 năm 125 lịch mới, trời mưa

Đây là việc không thể xảy ra, từ các mặt đều là việc không thể thực hiện được.

Rõ ràng là vết thương đâm xuyên, góc và lực hung khí đâm vào đều chứng tỏ là giết người. Nhưng cục cảnh sát thành phố Cass lại nói qua loa là kiệt sức mà chết cho xong chuyện, rõ ràng họ đang nói dối!

Còn vết thương thì sao?

Tại sao lại không có bất cứ vết thương nào?

Ngôn Dương dừng ngón tay đang gõ bàn phím, ngả ra sau dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trong đầu suy diễn đủ cách, vẫn không tìm được bất cứ cách nào khả thi.

Cậu bực dọc mở choàng mắt, hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời lại tối rồi, nhưng mưa vẫn chưa tạnh.

"Đừng nghĩ nữa, chuẩn bị ra ngoài đi."

Du Phùng đã ăn mặc chỉnh tề, cầm ô màu đen trong tay, "Trời mưa đi đường sẽ chậm hơn.

"May mà vẫn còn một manh mối ngồi trong Rừng Tebet tối nay, để họ có thể điều tra tiếp. Mang mối ngờ vực đầy bụng, Ngôn Dương và Du Phùng ra ngoài, đi băng qua màn mưa, ngồi xe bay đến khu Đồng Hoa lần nữa. Biển hiệu hoa tử đằng nhấp nháy ở cuối ngõ. Rừng Tebet ngày mưa hiu quạnh bất ngờ, ánh đèn vẫn là màu xanh tím mơ hồ đêm hôm qua, trên sàn nhảy chỉ lác đác vài người. Lúc Ngôn Dương bước vào, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Nhạc Nhan ngồi ở quầy bar, hôm nay y mặc áo vải bông pha lanh màu be, nom dịu dàng hơn hẳn."Chín giờ."

Nhạc Nhan nâng cổ tay xem thời gian, mở miệng chế nhạo, "Các cậu đúng giờ thật đấy."

"Hôm qua không bảo cụ thể mấy giờ mà? Sợ đến sớm thì quấy rầy anh làm việc.

"Ngôn Dương trả đũa chân thành. Nhạc Nhan tối sầm mặt,"Mọi khi giờ này mới bắt đầu có được không? Có chút thường thức đi anh bạn nhỏ."

Thấy quan hệ tốt đẹp khó khăn lắm mới gầy dựng được vào thời khắc sống chết hôm qua lại sắp bị phá vỡ tan tành, Du Phùng bên cạnh đi thẳng vào chủ đề, "Kể về hàng xóm của anh đi."

Giọng hắn trầm và gợi cảm, mặc dù mặt vô cảm, nhưng trong mắt Nhạc Nhan thì thuận mắt hơn cái vẻ cợt nhả của Ngôn Dương nhiều.

"Tự dưng phí mất cái mặt.

"Nhạc Nhan liếc nhìn Ngôn Dương đang dựa vào quầy bar, thầm nghĩ. Y chỉ muốn kết thúc mau lẹ, để còn về nhà,"Hàng xóm của tôi làm sao?"

"Anh có nhớ hộ bên trái của anh là người thế nào không?

"Du Phùng hỏi. Nhạc Nhan cụp mắt nhớ lại, bỗng sững sờ, phát hiện ra hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì về bề ngoài hay giọng nói của người sống bên cạnh mình. Vẻ mặt y mất tự nhiên,"Không biết."

Du Phùng lặng lẽ tóm trọn biểu cảm nhỏ của y vào đáy mắt, "Thế thì được, tôi đổi câu hỏi khác."

"Nhà đó, có ai ở không?"

Trong lòng Nhạc Nhan giật thót, câu hỏi này thì y không thể nói dối được.

Số 486 đường Đồng Hoa là chung cư giá rẻ nổi tiếng, cấu tạo nhà và nội thất đều rất tệ, tường mỏng như giấy dán cửa sổ, tiếng dội nước bồn cầu của hàng xóm cũng nghe thấy rõ ràng.

Không chỉ một nhà bên cạnh, ai biết lời khai có thống nhất hay không.

Huống hồ việc này đúng là y có nhớ, phòng bên trái toàn về nhà rất khuya, âm thanh khoá cửa xoay luôn rõ rệt khác thường. Còn cả tiếng bước chân trầm trên sàn gỗ, Nhạc Nhan toàn nghe thấy lúc dỗ Tây Trì vào giấc.

Y ngẫm nghĩ, quyết định nói thật, "Có.

"Nhưng y không nhớ ra là ai. Du Phùng và Ngôn Dương nhìn nhau, rồi đồng thời đổ dồn ánh mắt vào Nhạc Nhan, Ngôn Dương chống má, tò mò ra mặt,"Câu hỏi cuối cùng."

"Tối hôm qua tại sao anh lại bỏ chạy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!