Cửa sổ kính tích đầy bụi tầng một chắn mất gió hè yếu ớt, nhưng không chắn được tiếng ve kêu.
Ba người nhìn chằm chằm vào dòng chữ "không tìm thấy người này
"trên hình chiếu. Sau thoáng im lặng, Vưu Thụ gọi điện thỉnh cầu cho Cao Hồng đang ngồi mát mẻ ở tận khu trung tâm, chẳng biết ông ta đi đâu làm gì rồi, mãi mới nghe máy. Vưu Thụ lắp bắp:"Cảnh sát Cao, kết quả ADN của thi thể ở khu Đồng Hoa…"
"Sao?
"Giọng Cao Hồng uể oải. Vưu Thụ nói:"Trong kho dữ liệu hộ tịch không tìm thấy người này."
"Ồ…" Cao Hồng chẳng ngạc nhiên gì, "Không sao, hộ chui đấy. Trong khu Đồng Hoa đầy rẫy loại người đó, không có gì lạ cả."
Thi thể không tên trong căn phòng lụp xụp, từ ban đầu vụ án này đã bị bỏ xó, chẳng ai muốn xử lý, cũng chẳng ai coi trọng.
Chỗ đủ loại người như khu Đồng Hoa, mua bán phi pháp, băng đảng bạo lực và ma tuý lộng hành, mức độ còn nặng hơn thế này nhiều, cục cảnh sát thành phố Cass vốn đã khan hiếm nhân lực, an toàn chung của khu trung tâm mới là trọng tâm công việc của họ.
Còn về phần khu Đồng Hoa, hòm hòm là được.
Huống hồ người chết còn là hộ tịch chui, càng không đáng phí sức lực.
Cao Hồng vắt chéo chân, nhấp một ngụm hồng trà Ceylon vừa pha, miệng thì đuổi bọn nhóc, "Không cần điều tra nữa, các cậu đi chơi đi. Lát nữa nhà tang lễ sẽ đến vận chuyển thi thể.
"Cuộc gọi bị ngắt. Ruồi nhặng vẫn đang bay vo ve. Ba người rời khỏi căn hộ mà chẳng nói lấy một câu, cửa vừa đóng, ngăn cách giòi bọ và mùi thối rữa, Ngôn Dương rất để bụng đến thái độ cẩu thả của Cao Hồng,"Người này sẽ được xử lý ra sao?
Không nhận ra bề ngoài, không tìm được thân phận, cứ thế chết trong im lặng, không ai nhớ mong ư?"
Vưu Thụ nói: "Chưa chắc đâu."
Ngôn Dương nói: "Có người nhớ mong thì sao có thể chết nhiều ngày thế mà không ai báo là mất tích được?
"Vưu Thụ nghẹn họng, nghĩ đến cảnh chết chóc im lìm trong căn phòng, cũng thấy buồn bã lờ mờ. Du Phùng thì thản nhiên, không hề đồng cảm với vẻ ủ rũ của hai người họ,"Đừng nghĩ nữa, thi thể sẽ được đưa về, vẫn phải làm quy trình xét nghiệm pháp y mà."
"Ngày mai sẽ có kết quả.
"Trong lòng Ngôn Dương bừng tỉnh, xem ra vẫn có hy vọng xác nhận thân phận của người chết. Vưu Thụ lấy làm lạ:"Nhưng chả phải cảnh sát Cao bảo không điều tra nữa đấy à?"
Ngôn Dương bĩu môi, giơ chân xuống tầng, "Chắc là vụ mà ông ta không điều tra nhiều lắm."
Cậu ngoái đầu nhìn Du Phùng, nở nụ cười xấu xa quen thuộc, "Nhìn độ lười biếng của cục cảnh sát thành phố Cass, chắc hẳn hệ thống nội bộ không nghiêm ngặt lắm đâu."
Du Phùng hiểu ý gật đầu: "Đêm nay nhé."
Vưu Thụ nghe thấy, trong lòng bắt đầu lo sợ, từ bé đến lớn Ngôn Dương và Du Phùng được gọi là thần đồng thiên tài, dù cho họ có gây hoạ thì cũng thường xuyên được khoan dung vì có năng lực, mặc dù các bài kiểm tra anh ta cũng đạt hạng giỏi, nhưng rốt cuộc vẫn lu mờ hơn nhiều, tuân thủ quy tắc đối với anh ta mà nói sẽ an toàn và yên tâm hơn.
Vưu Thụ sốt sắng đi tới, lên tiếng ngăn cản, "Hai đứa định làm gì? Bị phát hiện thì sao? Chúng ta đến thực tập đấy, đừng có làm loạn!"
"Rảnh rỗi nên tò mò xem thử thôi, yên tâm, không phát hiện được đâu.
"Ngôn Dương rất tự tin, suy cho cùng thì việc xâm nhập hệ thống cậu và Du Phùng đã làm không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm dày dạn, đảm bảo không để lại dấu vết. Lúc ba người ra khỏi cửa chung cư, trời đã chập tối."Ngửi xem. Có phải em bị hôi rồi không?
"Ngôn Dương cầm cổ áo cộc tay màu trắng của mình, đưa sát mũi Du Phùng. Du Phùng cúi đầu ngửi,"Ừ.
"Thực ra khứu giác của hắn đã tê dại, chẳng ngửi được gì. Mặt trời lặn, trong con ngõ chật hẹp trở nên ồn ào, nắng chiều dát cho nhân gian một lớp vàng ấm áp, ngay cả lá cây sung cũng trở nên dịu dàng. Một cơn gió mang hơi ấm ùa tới, xua đi sự u ám mà hiện trường vừa để lại. Mọi người tan làm hối hả về nhà, trẻ con tan học khoác cặp vui vẻ, một bé gái buộc tóc đuôi ngựa kéo bóng bay chạy trong ngõ, vô tình giẫm phải Ngôn Dương,"Ấy giày anh màu trắng đấy!"
"Ha ha ha xin lỗi anh nhé!
"Một tràng cười giòn tan rớt lại, cô bé đã chạy xa. Nụ cười loé qua trên mặt Du Phùng,"Tối hôm đầu tiên đã phải làm cậu bé cô đơn tự giặt giày rồi."
Ngôn Dương hừ mũi, "Giặt giày đã sao." Rồi cảm thán,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!