Chương 2: (Vô Đề)

"Đều không có ký ức ư?" Thanh niên áo đen như đang nghĩ ngợi.

Người đàn ông vạm vỡ vốn đã bị cái xác quái dị kia giày vò đến nỗi thần kinh nhạy cảm, anh ta vô thức lùi lại một bước, giẫm phải thứ gì đó mềm mại, đàn hồi. Anh ta vội vã dời chân cúi đầu nhìn, sợ đến mức ngưng thở.

Lê Chỉ nhìn thấy anh ta bị doạ gần như hoá đá, tò mò nhìn về phía chân anh ta.

Thì ra là giẫm phải con mắt đã bị nấu chín đó. Vốn dĩ ít nhất vẫn là hình cầu hoàn chỉnh, bây giờ đã bị giẫm bẹp hoàn toàn, chất lỏng mùi vị kỳ lạ bắn toé ra tựa một đoá hướng dương sẫm màu trên sàn nhà, còn dính một ít trên gấu quần người đàn ông vạm vỡ này.

Tởm quá. Lê Chỉ không nhịn được nghĩ.

Anh ép mình xoay chuyển dòng suy nghĩ, muốn tách khỏi ký ức thị giác vừa rồi ngay tức khắc, bèn tiếp lời thanh niên áo đen: "Thực ra cũng không phải là không còn chút nào. Tôi vẫn nhớ tên mình."

"Tôi cũng nhớ được."

Thanh niên áo đen chìa tay phải với Lê Chỉ, ra dáng bắt tay, "Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Du Phùng."

Lê Chỉ bắt tay theo phép lịch sự: "Lê Chỉ."

"Tôi là Vưu Thụ.

"Người đàn ông vạm vỡ vẫn đang chà đế giày dưới sàn nhà, muốn cọ sạch thứ dính dớp còn sót lại của con mắt kia. Hình như Du Phùng đứng đã mệt, kéo đại một chiếc ghế cạnh bàn ăn ngồi xuống, rút khăn ăn lau ngón tay dính vết mỡ,"Tám ghế khách, một ghế chủ. Trên bàn bày tổng cộng chín bộ dao dĩa bằng bạc, chắc hẳn bữa cơm này là chủ nhà mời tám vị khách tham dự.

Nếu tôi không nhìn nhầm, trước khi xảy ra chuyện vừa rồi, ghế chủ và ghế khách bên cạnh tôi đều trống không."

Lê Chỉ khẳng định điều Du Phùng quan sát được, "Đúng là chỉ có bảy người có mặt."

"Đợi đã! Chẳng phải vẫn còn người hầu bưng món lên đó sao? Tổng cộng có tám người mới đúng chứ…

"Vưu Thụ như sợ bỏ sót chi tiết, vội vàng bổ sung. Du Phùng chẳng buồn ngẩng đầu lên,"Nó không phải người thật."

Câu nói này hơi rùng rợn, Vưu Thụ ngoảnh đầu nhìn Lê Chỉ bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng lại phát hiện ra ánh nhìn của anh đang đổ dồn sau lưng mình.

"Đến giờ vũ hội rồi, mời các vị di chuyển đến đại sảnh, tham gia đúng giờ." Giọng nói lảnh lót bỗng vang lên đằng sau Vưu Thụ.

Vưu Thụ quay người lại theo phản xạ có điều kiện.

Chẳng biết cậu người hầu xuất hiện từ bao giờ, bước chân không một tiếng động. Hiện giờ quan sát cậu người hầu lịch sự chu đáo này ở khoảng cách gần, mới phát hiện ra trên mặt nó có một vẻ tinh xảo trống rỗng, thần thái ngây thơ cực kỳ cứng nhắc, Vưu Thụ nuốt nước bọt, chắc trong lòng đã hiểu ý nghĩa của câu "không phải người thật" đó.

"Mời các vị di chuyển tới đại sảnh.

"Thấy ba người bất động, cậu bé lặp lại. Gần như bị ép dẫn đường, ra khỏi phòng ăn tràn ngập mùi thịt, bước vào hành lang tù mù. Lê Chỉ bước trên thảm trải sàn Ba Tư mềm mại, sau vài lần rẽ rồi xuống tầng, được cậu bé dẫn đến trước một cánh cửa gỗ nặng trịch khắc hoa văn phức tạp."Két…"

Cánh cửa gỗ nặng nề được cậu bé đẩy ra một cách dễ dàng, dần dà nhìn thấy được toàn bộ đại sảnh. Trần nhà cao vút, ánh đèn màu vàng ấm áp dát lớp trơn bóng lên đồ đạc có hoa văn phức tạp, tạo nhiệt độ giả tạo.

Có hai người đã tới.

Là hai khuôn mặt mà Lê Chỉ chẳng có chút ấn tượng gì.

Một người đeo kính khảm chỉ vàng, lễ phục kiểu Tây màu xanh thẫm chỉnh tề, đang tán gẫu với một người đàn ông trung niên có khuôn mặt trung hậu. Thấy có thêm ba người đến, ông ta gật đầu lịch sự.

Lê Chỉ thấy hai người này đều toát ra khí chất điềm đạm, vừa thấy cảnh buồn nôn đó mà vẫn giữ được phong độ. Sau khi giới thiệu mang tính lịch sự, Lê Chỉ đắn đo mở lời, "Hai vị có ký ức trước khi tỉnh dậy tối nay không?"

Hai người đó liếc nhìn nhau, trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên toát ra vẻ mù mịt giống Vưu Thụ, "Chúng tôi nhớ mang máng là đến theo hẹn."

"Két…"

Cửa phòng được mở, một người đàn ông tóc vàng dáo dác đi vào, tóc tai rối tung, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, y bị mất tự nhiên, đứng cạnh cửa vẫy tay, "Các vị đều đến rồi à…"

Khoảnh khắc người đàn ông tóc vàng quay người đóng cửa sảnh, âm nhạc bỗng vang lên, tiếng vĩ cầm đáng lẽ phải du dương nghe đột ngột khác lạ trong màn đêm. "Bộp bộp", cậu bé vỗ tay: "Đáng tiếc là có hai vị khách sợ hãi quá mức, khó ở nên không thể tham gia vũ hội, nhưng có rượu ngon và ánh trăng bầu bạn, mong các vị vui hết mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!