Chương 12: (Vô Đề)

Không lâu sau, Tưởng Ngự Hành dẫn Sầm Duật đến trường đua ngựa chơi thật.

Trời đã trở lạnh lắm rồi, mấy hôm trước mới đổ trận tuyết lớn. Trước lúc ra ngoài, Sầm Duật phải mặc quân phục đặc chủng, còn phải mang bốt da trâu.

Tưởng Ngự Hành ngồi chồm hổm dưới đất, nhét ống quần của Sầm Duật vào trong giày, đoạn vỗ bắp chân của hắn:

"Chúng ta chỉ đi cưỡi ngựa thôi, em mặc vầy là định vào thành phố chống khủng bố hả? Có cần khoác thêm vest chiến thuật, phối thêm cái khiên chống nổ, lưng đeo khẩu QBU88 cho đủ bộ không?"

*Vest chiến thuật, khiên chống nổ, súng QBU88

"Được đó, lấy thêm khẩu 92 đi." Sầm Duật vỗ hông một phát: "Em giắt vô đây liền!"

Tưởng Ngự Hành cười cười, đứng dậy nâng cằm hắn: "Mới cho tí màu đã muốn mở phường nhuộm rồi."

Nguyên cây đồ Sầm Duật mặc là trang phục của bộ đội, tuy có quy định "không phải quân nhân tại ngũ thì không được sử dụng vật phẩm quân đội", nhưng nhà đã có sẵn thì kiểu gì cũng có đường luồn lách thôi, thỉnh thoảng mặc một lần cũng chẳng sao.

Mỗi tội lúc cưỡi ngựa mà xỏ bốt ngắn thì không tiện mấy, Sầm Duật loay hoay trước gương một hồi bèn đổi thành giày lính cao cổ.

Quân phục đặc chủng chuyên dùng trong dã chiến phối với giày lính cao cổ dùng trong dịp lễ, ăn bận kiểu đó đúng thật chẳng giống ai, Tưởng Ngự Hành lại không bình luận gì, chỉ đưa bao tay da cho Sầm Duật, còn tự tay quấn khăn quàng cổ cho hắn.

Trời quang sau tuyết, nhưng nhiệt độ hãy còn thấp lắm. Sầm Duật cưỡi một chú ngựa nâu rắn rỏi thả bộ, bên cạnh là hai nhân viên trường đua. Tưởng Ngự Hành không hứng thú với cưỡi ngựa, chỉ ngồi ghế VIP thưởng trà, nghe quản lý báo cáo công việc qua laptop đặt trên bàn.

Tưởng Ngự Hành nghịch dây phone, lâu lâu lại phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Từ đầu đến cuối Sầm Duật vẫn nằm trong phạm vi quan sát của hắn, lúc gần lúc xa.

Xong cuộc gọi với quản lý, Tưởng Ngự Hành đóng laptop, lúc này ống nghe truyền đến vài tiếng kết nối đứt đoạn, Sầm Duật gọi: "Anh Hành."

"Hả?" Tưởng Ngự Hành khom người xuống: "Sao đấy?"

"Anh bảo hai người này về được không? Em muốn cưỡi một mình cơ."

"Không được."

"Vậy em cưỡi nhanh chút xíu được không?"

"Nhanh chút xíu là nhanh cỡ nào?"

"Là cỡ vầy nè." Sầm Duật điều khiển con ngựa tăng tốc, Tưởng Ngự Hành đứng lên theo dõi một lát rồi nói: "Dừng lại ngay."

"Vậy cũng không được hả? Có nhanh gì mấy đâu!"

"Dừng lại."

"Ầy anh đúng là…"

Tưởng Ngự Hành không dong dài với hắn: "Ghìm chặt dây cương, giảm tốc độ đi."

Ống nghe truyền đến vài tiếng "tút tút

", cuộc trò chuyện bị cắt ngang. Tưởng Ngự Hành nhìn bóng đen nho nhỏ càng chạy càng xa, hai giây sau chỉ đành cười trừ rồi thở dài. Sầm Duật dám ngắt bộ đàm, nhưng cuối cùng vẫn chịu ghìm chặt dây cương, vẫn chưa thúc ngựa phóng vút đi. Chờ thêm vài phút nữa, ống nghe lại có tiếng, Sầm Duật giận dỗi nói:"Vừa lòng anh chưa?"

Tưởng Ngự Hành cười khẽ: "Ừ, hôm nay nghe lời, đáng tuyên dương."

Sầm Duật cưỡi cả ngày trời, lúc xuống ngựa bèn níu vai Tưởng Ngự Hành, cố tình đu bám trên mình người yêu. Tưởng Ngự Hành đỡ hông Sầm Duật, chờ Sầm Duật đứng vững rồi vuốt má hắn hỏi:

"Lạnh không? Mặt đông cứng rồi này."

"Vậy anh hôn một cái đi?"

Tưởng Ngự Hành biết nghe lời phải, Sầm Duật lại đưa tiếp má bên kia: "Bên này cũng muốn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!