Đầu mùa đông, chưa đến bảy giờ trời đã tối om. Vài chiếc xe xịn phóng nhanh qua ngã rẽ trên núi Cừ Phượng, tiếng nhạc và tiếng huýt sáo gần như căng vỡ không khí lạnh lẽo ẩm thấp trong rừng.
Dẫn đầu là một chiếc siêu xe màu trắng bạc, người đàn ông ngồi ở ghế lái có gương mặt khôi ngô thanh tú, hai mắt sâu thẳm sáng ngời, đường nét cằm và sống mũi chưa hẳn là sắc sảo, song lại có một loại mỹ cảm mạnh mẽ, khóe mắt khẽ cụp xuống, đôi mày lại tràn đầy khí khái.
Người nọ nhếch một bên khóe miệng, vẻ gàn bướng lẫn ấu trĩ cùng hiện diện. Khi lái qua khúc ngoặt khá nguy hiểm cuối cùng, hai mắt khẽ nheo lại, hờ hững nói: "Cố bắt kịp nhé, tôi đi trước.
"Nói đoạn giẫm chân ga, động cơ và bánh xe phát ra một tiếng rít ngút trời, thế rồi phóng vào bóng đêm mịt mù. Trong bộ đàm vang đầy tiếng cười và chửi đổng, người nọ đang định tắt đi, một giọng nói thình lình xộc vào:"Sầm nhi, mẹ nó cậu tém lại chút đi, lo tập trung nhìn đường, nhỡ va trúng đập trúng chỗ nào, Tưởng Ngự Hành không xé xác bọn anh mới lạ."
"Anh sợ anh ấy hả?"
Sầm Duật hừ một tiếng, giọng điệu như lẫn vài phần ý cười: "Nhát thế."
"Ầy, anh lo lắng cho cậu thôi, cái đồ không biết tốt xấu." Từ Khải Phong chạy ở cuối đội: "Cậu ra quậy với bọn anh, đến giờ mà thằng đó còn chưa tra hỏi à?"
"Tra cóc khỉ, tôi sợ gì anh ấy. Với lại anh ấy đi công tác rồi, công chuyện còn chưa giải quyết xong, mấy ngày nay không về được đâu. Tối nay chơi thả ga đi, rượu trên xe ai?"
"Bên chỗ Triệu Xu."
Sầm Duật tắt bộ đàm, bật lớn nhạc, bắt đầu sung sướng ngâm nga hát theo.
Di động úp ngược trên ghế phó lái bên cạnh rung rè rè, Sầm Duật lại chẳng hề chú ý. Sau khi lái vào một khu đất bằng phẳng, hắn châm điếu thuốc ngậm vào miệng, hạ cửa kính xe xuống hóng mát, bị gió lạnh táp cho rụt cổ, thế là vội vã đóng lại, nhớ đến lời vừa rồi Từ Khải Phong nói, đột nhiên nở nụ cười, nhủ thầm: "Mình sợ gì anh ấy.
"Tám chiếc xe xịn đỗ ở điểm cắm trại tại khe núi Cừ Phượng, ba chiếc trong số đó là siêu xe. Đám Từ Khải Phong và Hình Gia bận bịu dựng lều đốt lửa trại, Sầm Duật lười biếng, tập trung tinh thần cao độ đua một trận xe nên bây giờ buồn ngủ, bèn nằm trong xe ngủ bù. Đêm hôm khuya khoắt lái xe xịn tới chỗ quái quỷ này chơi không phải phú nhị đại cũng là quyền nhị đại, chẳng thằng nào từng hầu hạ ai bao giờ. Sầm Duật không xuống xe, cả đám như mắc bệnh lười, mấy thằng công tử khác lạnh đến run lẩy bẩy quyết không đồng ý. Mạc Tiến chạy qua gõ cửa xe:"Anh Sầm, đi ra đi, mọi người xuống xe hết rồi."
Sầm Duật hé mắt, trở mình ngủ tiếp.
"Ê!" Mạc Tiến đá cửa xe một cú: "Nếu không ra cơm nước cũng nấu xong luôn đó!"
"Khi nào cơm nước chín rồi, rượu rót xong rồi, lều dựng lên rồi hẵng kêu anh." Sầm Duật biếng nhác đáp lời, sau đó ngáp một cái, chẳng buồn nhìn Mạc Tiến.
"Đm anh…" Mạc Tiến giơ ngón giữa: "Má nó anh là lão phật gia hả!"
"Bỏ đi, đừng chọc nó nữa." Từ Khải Phong ngoắc tay: "Quay lại đây, cho nó nghỉ ngơi chút đi, dù sao nhóm lửa nấu cơm thiếu nó cũng đâu có gì."
"Không phải."
Mạc Tiến nói: "Anh Từ, mình cứ nuông chiều ổng như vậy hả?"
"Nếu không thì sao đây?" Từ Khải Phong lớn tuổi nhất trong đám nên có vẻ chín chắn hơn: "Chờ lát nữa chơi súng với đám Viên mập, chúng ta còn phải nhờ nó lấy một chọi mười đấy."
Mạc Tiến gãi tóc: "Cũng đúng, anh Sầm được mỗi cái xài súng điêu luyện."
Triệu Xu lấy hai chai rượu từ trong xe, cười hỏi: "Sầm nhi đánh nhau không lợi hại sao? Đua xe không lợi hại sao?"
Mọi người phá lên cười, Hình Gia nói: "Lợi hại hơn nữa mà bị quản mãi cũng vô dụng thôi."
Từ Khải Phong nói: "Đừng để nó nghe được lời này, nếu không chắc chắn sẽ gây với chú mày."
Hình Gia cố ý run một cái: "Thôi cho em xin cho em xin, anh Sầm về nhà gây đi.
"Một tiếng sau, cả đám công tử ở nhà áo đưa tới tay cơm dâng tới miệng nhóm xong lửa nướng xong thịt, Sầm Duật mới bọc như cái bánh chưng xuống xe, áo lông dài cồng kềnh phủ tới bắp chân, xỏ ủng da trâu vừa dày vừa nặng, giẫm trên lớp lá khô dày phát ra tiếng vang loạt xoạt. Từ Khải Phong giơ xâu thịt dê đã nướng xong, vẫy tay với Sầm Duật. Sầm Duật liếm khóe miệng, cặp mắt khép hờ bấy giờ mới mở to hơn chút, loạng choạng đi đến cạnh đống lửa, ngơ ngơ ngác ngác, điệu bộ như chưa tỉnh ngủ. Triệu Xu rót ly rượu cho hắn:"Nè, không phải lèo nhèo đòi uống rượu sao? Qua đây, ở nhà không uống được, hôm nay uống cho đủ vốn đi."
Từ Khải Phong cản lại: "Ăn gì trước đi, lót dạ dày đã."
Sầm Duật hít sâu một hơi, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng bị mùi thịt nướng đuổi đi, kéo lê đôi chân dài ngồi xuống, nhận cả thịt lẫn rượu, cười nói: "Coi như mấy người có hiếu."
Mạc Tiến ngồi đối diện đống lửa cười nhạo: "Bọn này thương hại anh bị kèm chặt quá, cho anh hóng tí gió thôi.
"*Hóng gió: ở đây còn có nghĩa là phạm nhân trong tù đến giờ sẽ được cho ra sân tản bộ hóng gió hoặc đi wc giải quyết nhu cầu. Sầm Duật nhặt cục đá nhỏ ném qua:"Đm cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!