Hơi ấm từ tay anh dần dần truyền đến, nhưng tôi không hề thấy ấm áp.
Kỳ Văn đối với tôi, tôi đối với Kỳ Văn—chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
Ninh Chu Ngôn đối với tôi, tôi đối với Ninh Chu Ngôn—xem ra cũng chỉ là mỗi người một mục đích.
Thật giả lẫn lộn, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng.
Họ nghĩ gì, tôi không có hứng thú.
Điều tôi muốn—chỉ là có thể sống sót thật tốt.
Nếu số phận không muốn đối xử tử tế với tôi, vậy tôi phải tự tìm đường cho chính mình.
16.
Sau lần ở bể bơi, Ninh Chu Ngôn xin nghỉ phép.
Nhưng trong đầu tôi thỉnh thoảng vẫn hiện lên phản ứng của anh khi nhắc đến sợi dây chuyền hôm đó.
Cảm giác lồng n.g.ự. c nghèn nghẹn khó chịu, thật muốn làm gì đó.
Tôi liếc qua quyển sổ ghi chép những thông tin vụn vặt về Ninh Chu Ngôn.
Ánh mắt chợt dừng lại ở một ngày tháng.
Sinh nhật của Ninh Chu Ngôn.
Nhìn lại lịch, tôi mới phát hiện ra chỉ còn hai ngày nữa.
Trong lòng bỗng dâng lên một quyết định.
Cùng với sinh nhật của Ninh Chu Ngôn, tin tức anh quay về nhà họ Kỳ cũng xuất hiện.
Trên các trang truyền thông, Ninh Chu Ngôn mặc một bộ âu phục đen đắt tiền, nở nụ cười nhã nhặn đầy phong độ, vết thương trên mặt đã được che đi cẩn thận.
Đứng giữa buổi tiệc xa hoa lộng lẫy nhưng lại mang theo vẻ cô độc tận cùng.
Mười giờ tối, Ninh Chu Ngôn nhận điện thoại của tôi.
Sao vậy, A Lâm?
"Ninh Chu Ngôn, khi nào xong việc đến tìm em đi, em có thứ muốn đưa cho anh."
Tôi nhẹ nhàng gọi tên anh.
Một tiếng sau, Ninh Chu Ngôn xuất hiện dưới nhà tôi.
Tôi thắp nến lên, cầm chiếc bánh sinh nhật từ trong bóng tối bước ra.
Ánh nến lung lay, tôi chậm rãi nở nụ cười với anh:
"Sinh nhật vui vẻ, Ninh Chu Ngôn."
Ánh đèn cũ kỹ trong con hẻm chiếu xuống anh, nửa sáng nửa tối, không nhìn rõ được nét mặt.
Sau vài giây trầm mặc, tôi nghe thấy giọng nói của Ninh Chu Ngôn:
"Là thật, hay là giả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!